Thập Niên 70 Ấm Áp

Chương 9: Chương 6-2




Tiểu Hắc Tử lau nước mắt, líu ríu nói, "Bánh bao trắng và bánh bao nhân thịt của cô cũng không đáng giá chín hào, cô phải đưa cho tôi bốn hào, đó là tiền của Thắng Quân ca, tôi không lấy dùng, tôi còn phải trả lại cho anh ấy. "

Ôn Hân buồn cười, "À, cậu cũng biết tiền của anh trai là không thể tùy tiện dùng hay sao? Vậy khi cậu ăn cắp có biết đó là đồ của người khác hay không, không thể tùy tiện lấy. "

Bản thân Tiểu Hắc Tử cũng biết mình không nói được gì, vẫn ngoan cố đứng đó.

Ôn Hân nhặt cuốc bên cạnh lên, "Được rồi, đi thôi, tôi còn làm việc, về sau đừng có trộm đồ, bằng không tôi sẽ không tha cho cậu đâu. "

Thằng nhóc phía sau lấy chân cọ cọ trên mặt đất chốc lát mới chậm rãi xoay người rời đi, Ôn Hân dừng động tác trong tay, nhìn bóng lưng đứa nhỏ này, nó mặc một thân quần áo đầy vết vá, vẫn như là lần đầu tiên cô gặp, chẳng qua là đầu gối đã bị cô một cước đá xuống đất bị xước một mảng lớn. Ôn Hân thở dài, rốt cuộc vẫn còn là một đứa trẻ, nhìn thân ảnh buồn bã của nó, trong lòng Ôn Hân vẫn là không đành lòng.

" Nhóc con."

Tiểu Hắc Tử quay đầu nhìn cô.

"Cậu có biết cuốc đất không?"

Tiểu Hắc Tử nhìn cái cuốc trên tay Ôn Hân gật gật đầu.

"Vậy thì như vậy đi, nơi này, cậu giúp tôi cuốc đất, tôi liền đem chín hào tiền kia cho cậu."

Đôi mắt ướt át của Tiểu Hắc Tử đen bóng sáng lên, "Thật sao? "

Ôn Hân cười cười, "Lừa cậu làm gì? "

Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ nông thôn, cũng không ghi hận lâu, vươn tay lau nước mũi trên mặt, liền nhếch miệng sải bước đi tới tiếp nhận cuốc trong tay Ôn Hân, chần chờ trong chốc lát, "Vậy cô có thể cho tôi tiền trước hay không? Tôi muốn trả lại cho Thắng Quân ca sớm một chút. "

Ôn Hân nhìn thằng nhóc đen nhẻm trước mắt này, "Tôi còn không biết cậu có thể làm được hay không? "

Tiểu Hắc Tử cũng không chần chừ, thuần thục nâng cuốc lên, hung hăng cuốc về phía đất đen, một khối đất đen lớn cứ như vậy bị xốc lên, tương đối chuyên nghiệp.

"Chị xem, chị cứ yên tâm, phần nhà em đều là do em làm mà, em hai ngày nay đều sẽ đến đây, bảo đảm cho chị là sẽ đem toàn bộ số đất này làm xong." Tiểu Hắc Tử nhếch miệng nhe răng, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.

Ôn Hân không nhịn được cười, đứa nhỏ này thật đúng là người tốt, cô từ trên người móc ra một hào, " một hào còn lại coi như chị bồi thường cậu do ngày hôm qua chị xuống tay nặng, gây chảy máu. "

Tiểu Hắc Tử cười hì hì nhận lấy tiền, "Không có việc gì, chị, liền xước chút da, hôm nay đã tốt rồi. "

Ôn Hân nhìn đứa nhỏ trước mắt, kỳ thật đứa nhỏ là một đứa trẻ ngoan nếu không đi sai đường thì sẽ tốt, nhịn không được lại nói"Sau này đừng trộm đồ nữa, chị cũng không phải hù dọa em! Nhìn thấy em ăn cắp một lần nữa sẽ không đánh nhẹ như ngày hôm nay đâu. "

Tiểu Hắc Tử vội vàng nhếch miệng gật đầu bỏ tiền vào túi của mình, lúc này Ôn Hân nói cái gì chính là cái đấy.

Ôn Hân nhìn nó cười cười, đột nhiên cảm giác choáng váng, lại là loại cảm giác hạ đường huyết, Ôn Hân đỡ huyệt thái dương lấy lại bình tĩnh.

"Chị, chị đi ngồi dưới tàng cây kia đi, để em cuốc đất." Tiểu Hắc Tử lúc này hét lên với Ôn Hân. Một hào tiền không phải là số tiền nhỏ, ở thời đại này chia ra cũng gọi là nhiều, bởi vậy Tiểu Hắc Tử cũng bất chấp những hiểu lầm trước kia của mình đối với Ôn Hân điên cuồng nghiến răng nghiến lợi này vẫn là thân thiết gọi cô một tiếng chị.