Đúng là một hành động ngoài ý muốn.
Lâm Tĩnh và Trương Thanh đứng bên cạnh cảm thán:
- Ôn Hân, cô thật lợi hại!
- sức của cô thật lớn!
Lương Cao Tử đi tới nhìn đất trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn nữ thanh niên trí thức bộ dạng trắng trẻo này. Cô thế nhưng cũng có thể khoẻ ngang với các cô gái khoẻ nhất trong thôn.
"Tên cô là gì?"
"Ôn Hân."
"Trước kia từng xuống đất chưa?" Lương Cao Tử khi nói lời này không tự chủ được nhìn về phía cánh tay ấm áp, trên găng tay lộ ra một ngón tay, ngón tay kia nhìn vừa mềm vừa nhỏ, tựa như liễu mới nở vào mùa xuân, căn bản không giống như từng đi xuống đất bao giờ.
"Không có." Ôn Hân lắc đầu, không chỉ trước kia không có, kiếp trước cô cũng không có kinh nghiệm đến nông thôn lao động, giờ phút này cô cũng đang nghĩ ngờ sức của mình sao lại lớn như vậy.
Lương Cao Tử tán thưởng gật gật đầu, "Nhìn xem, thanh niên trí thức Ôn chỉ là một cô gái yếu ớt nhưng làm rất tốt, cuốc đất chính là dùng như vậy, trông thấy được không, phải như vậy nơi này mới có thể xới lên được. "
Cũng là kỳ quái, Ôn Hân làm loại công việc nông nghiệp do Lương Cao Tử hướng dẫn quá đều rất thuận tay, chỉ cần dùng sức một chút, liền có thể dễ dàng hoàn thành công việc mà các nam thanh niên trí thức khác cũng rất khó để hoàn thành.
Lương Cao Tử dường như cuối cùng cũng tìm ra được một tấm gương điển hình ở giữa đám thanh niên trí thức, cả buổi chiều đều không ngừng khen cô, nghiễm nhiên cô đã trở thành một chuyên gia sản xuất nhỏ trong đám thanh niên trí thức.
Đến buổi chiều khi công việc kết thúc, Lương Cao Tử vô cùng vui vẻ viết cho Ôn Hân mười công điểm đầy đủ.
Trong đội sản xuất, một lao động nam trưởng thành làm một ngày tính là mười công điểm, một lao động trưởng thành làm một ngày chỉ có bảy công điểm, trừ phi đặc biệt ưu tú mới có thể lấy được mười, mà lao động nữ lấy đầy đủ công điểm, chính là trong đại đội sản xuất Dương Thạch Tử cũng không có mấy người.
Hôm nay làm xong một ngày, các thanh niên tri thức khác nhận được bốn công điểm đến bảy công điểm, kém Ôn Hân một khoảng lớn.
Mười điểm! Ôn Hân nhìn con số đơn giản kia, cười ngọt ngào với Lương Cao Tử, giòn giã nói, "Cảm ơn đồng chí Lương. "
Trên khuôn mặt ngăm đen của Lương Cao Tử lộ ra một chút ửng đỏ, một người đàn ông nông thôn lúc này bị cô gái ngọt ngào vậy nói qua một tiếng cảm ơn, lập tức lắp bắp, "Không có, không có việc gì, sau này tiếp tục làm tốt. "
"Ừm, tôi nhất định nghiêm khắc yêu cầu chính mình, ở đại đội sản xuất của chúng ta lao động thật tốt, tranh thủ làm một thanh niên trí thức ưu tú." Ôn Hân thật lòng rất vui vẻ với bộ dạng của bản thân hiện tại, cô đã chịu đủ những hành động kiếp trước của mình chỉ vì chăm sóc thân thể yếu ớt kia.
Làm công việc đồng áng cả ngày trên cánh đồng, ngay cả Ôn Hân hiện tại thể lực tốt, lúc trở về cũng đói bụng kêu lên, những thanh niên trí thức khác cũng đều mệt thành một vũng bùn mềm, tất cả mọi người đều đi đến nhà ăn để ăn cơm, nhưng nghĩ đến cái cổ họng khô khốc vì ăn bánh bột ngô kia, Ôn Hân vẫn quyết định trở về lấy hai cái bánh bao trắng rồi mới đến nhà ăn.
Ôn Hân bụng đói kêu ùng ục, vội vàng đi thẳng vào phòng bếp, mở nắp nồi ra:
Trống rỗng, sáu cái bánh bao không cánh mà bay!
Ai đó đã ăn cắp nó.