Thập Niên 70 Ấm Áp

Chương 16: Chương 12




Chuyến đi chợ đen này, Ôn Hân thu hoạch khá phong phú, mua một túi táo đỏ lớn, mười cân đậu đỏ, một giỏ trứng gà.

Người trên thị trường chợ đen đại đa số đều là người của các thôn xung quanh Dương Sơn trấn, bình thường đồ đạc dư thừa trong nhà, đều cầm lên chợ đen để đổi tiền, bởi vậy lưu thông trên chợ đen cơ bản là một ít nông sản chưa qua chế biến, Ôn Hân vốn hưng trí bừng bừng đi dạo, bất đắc dĩ bên cạnh còn có một bao công mặt đen, vẫn nghiêm mặt thúc giục cô về, Ôn Hân không chịu nổi quấy rầy, không có biện pháp khác, sau khi mua được mấy thứ, đành phải nghe lời anh, đi về phía con đường trở về thôn Dương Thạch Tử.

Tuy nhiên, hôm nay thu hoạch vui vẻ nhất là biết được vị trí chợ đen của thị trấn Dương Sơn, sau này cô có thể tự mình đi lên, nói không chừng còn có thể làm chút buôn bán nhỏ để kiếm chút tiền nhỏ.

Ôn Hân và Triệu Thắng Quân lúc trở về trời đã tối, Dương Thạch Tử là một nông thôn nhỏ lạc hậu, bởi vì còn chưa có điện, bởi vậy vừa đến buổi tối liền tối đen, các nhà đều thắp đèn dầu hỏa cũng không quá sáng. Triệu Thắng Quân khiêng đồ của Ôn Hân đến cửa sân kí túc xá liền không chịu đi vào, đồ đạc đặt ở trước cửa, cũng không quay đầu lại rời đi, dù sao cũng là một chàng trai đang tuổi mới lớn, thể diện là cực kỳ trọng yếu.

Đến ký túc xá, chuyện Ôn Hân đói ngất trên mặt đất đã được mọi người trong thôn biết đến, Vương Đại Lực từ trấn trở về mang tin tức nói cho đội trưởng.

Lúc này đúng lúc nhà ăn đóng cửa, mà thanh niên trí thức lại đói ngất xỉu, đây không phải chuyện nhỏ. Buổi chiều hôm đó, đội trưởng Triệu liền triệu tập nhân viên đại đội họp, và phân công các gia đình tương ứng cho các thanh niên trí thức chưa tìm được gia đình để ăn cơm cùng, đồng thời yêu cầu mọi người đến từng nhà bắt chuyện.

Mấy nữ thanh niên trí thức tụ tập ở ký túc xá, Ôn Hân vừa ăn táo vừa tán gẫu, đề tài tự nhiên cũng không thể rời khỏi vấn đề ăn cơm. Bởi vì nhà ăn sắp đóng cửa, thức ăn mỗi ngày đều trở nên kém hơn, hôm nay sau khi kết thúc công việc, một số thanh niên trí thức đã bắt đầu đi các nhà trong thôn Dương Thạch Tử dùng bữa.

Lưu Du Du lại nước mắt lưng tròng, ngồi kể lại nỗi khổ khi đi ăn cơm với gia đình trong thôn. Tới Dương Thạch Tử cũng đã một thời gian, đối với đám thanh niên trí thức này mà nói, vấn đề lớn nhất khi ở nông thôn một là ăn cơm, hai là vệ sinh.

Sau khi nghe Lưu Du Du nói về vấn đề vệ sinh thực phẩm không thể chịu đựng được của các gia đình trong thôn, Ôn Hân cũng lo lắng, ăn lương thực thô không quan trọng, cũng không quan trọng ăn cháo loãng, nhưng vệ sinh thực phẩm quả thật là một vấn đề không thể qua loa được.

"Vậy tôi cùng nhà ai ăn cơm?" Nghe Lưu Du Du khóc lóc kể lể, Ôn Hân cũng sốt ruột.

"Còn nói, đồng chí Lương Cao Tử người ta chủ động rủ cô đến nhà ăn cơm." Lâm Tĩnh đẩy chân Ôn Hân một chút, nhíu mày vẻ mặt trêu chọc.

"Ồ~~" hai người còn lại cũng nhìn Ôn Hân trêu ghẹo.

Mấy ngày nay cảm giác của đám thanh niên trí thức đối với Ôn Hân vừa yêu vừa hận, yêu cô là bởi vì Ôn Hân thường xuyên nấu cơm nấu ăn ở ký túc xá, thỉnh thoảng tất cả mọi người đều có thể ăn ké một chút, hận vì Ôn Hân biểu hiện quá tốt, mỗi ngày Lương Cao Tử đều cho cô đủ mười công điểm, còn thường xuyên khen ngợi, dẫn tới một đám người ghen tị, hôm nay Lương Cao Tử kia lại ở trước mặt cả đại đội rủ Ôn Hân đến nhà anh ta ăn cơm cùng, vô duyên vô cớ gây ra những lời bàn tán này.

Ôn Hân cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô lo lắng chính là vấn đề vệ sinh nhà Lương Cao Tử, nếu cũng tệ như vậy, cô đành phải tự mình nấu cơm.

Bởi vì chuyện Ôn Hân ngất xỉu đại đội đều biết, bởi vậy trên đội đặc biệt phê chuẩn Ôn Hân nghỉ ốm hai ngày.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, nhóm thanh niên trí thức liền xuống đất, Ôn Hân bị các cô đánh thức cũng không ngủ nữa, đứng lên rửa mặt, lúc đi ra ngoài rửa mặt thì nhìn thấy một người đứng ở ngoài tường viện.

"Đồng chí Lương"? Ôn Hân có chút ngoài ý muốn.

Lương Cao Tử đang do dự đứng trước cửa, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt trắng như tuyết vừa mới rửa sạch buổi sáng của Ôn Hân nên vội vàng di chuyển tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào mặt Ôn Hân, rồi đặt một hộp cơm trên tường viện, ấp úng nói, " Thanh niên trí thức Ônn, hôm qua đội trưởng không phải phân phối nói cô tới nhà tôi ăn cơm sao... Cô... Hôm qua lại đói ngất xỉu, tôi sợ cô ăn không quen cơm ở nhà ăn, nên sáng sớm liền mang cơm tới cho cô, cô...cô ăn đi. ”

Lương Cao Tử cũng giống như Triệu Thắng Quân, người đang ông của thập niên bảy mươi vừa ngây thơ vừa nhút nhát. Lương Cao Tử nói xong, Ôn Hân còn chưa kịp nói một câu cảm ơn, anh liền xách nông cụ vội vàng rời đi, Ôn Hân vội vàng đi tới đứng bên cửa hô, "Cám ơn anh, đồng chí Lương." Bước chân người nọ bước càng nhanh hơn, vội vàng bước đi, đảo mắt đã không thấy bóng người.

Ôn Hân bất đắc dĩ lắc đầu, cầm lấy hộp cơm trên vách tường thấp, còn nóng hổi, mở hộp cơm ra, bên trong là một quả trứng gà luộc chín còn có một cái bánh, là loại bánh lớn trộn với ngũ cốc thô.

Mấy nữ thanh niên trí thức khác ghen tị không phải là không có lý, Lương Cao Tử là người có năng lực trồng lương thực, trong nhà không có gánh nặng, một nhà năm người, phía dưới cha mẹ có ba đứa con trai, đều là lao động, điều kiện gia đình như vậy ở Dương Thạch Tử cũng coi như tương đối tốt, nhìn khẩu phần ăn này liền biết, hiện tại đều có thể ăn bột mì hỗn hợp với ngũ cốc nguyên hạt.

Ôn Hân trở lại ký túc xá, nghĩ đến ngày hôm qua lưu Du Du miêu tả nhà người kia làm bánh bột ngô như thế nào, rốt cuộc cô cũng không dám lấy hết dũng khí bỏ vào miệng, gõ trứng gà luộc kia ăn.

Buổi chiều lúc tan làm, mẹ Lương Cao Tử đặc biệt tới ký túc xá thanh niên trí thức, nhiệt tình gọi Ôn Hân đến nhà bà ăn cơm, chuyện này đều đã sắp xếp từ trước, huống hồ buổi sáng Ôn Hân còn ăn một bữa cơm của người ta, càng ngại không muốn đi.

Mẹ Lương Cao Tử cùng một nhóm chị em của bà rất nhiệt tình, mấy người cười tủm tỉm kéo tay Ôn Hân đi về nhà, vừa đi còn vừa đánh giá nghị luận, "Rốt cuộc là cô gái trong thành phố, bộ dạng thật xinh đẹp. ”

Ôn Hân bị các cô nhìn đến cả người không chịu nổi, vội vàng tìm đề tài giúp mẹ Lương Cao Tử xách đồ thuận tiện đem hộp cơm sáng nay của Lương Cao Tử đặt vào trong giỏ của bà.

Mẹ Lương Cao Tử nhìn thoáng qua Ôn Hân, tự hào nói, "Cao Tử của chúng tôi năm ngoái chính là một người có năng lực trồng lương thực của đại đội sản xuất Dương Thạch Tử, nghe Đội trưởng Triệu nói, qua hai ngày nữa giấy khen sẽ được phát xuống. ”

" Là như vậy thật sao? Phần thưởng năm nay là gì? Năm ngoái không phải là thưởng cho mỗi người một cái bồn rửa mặt? ”

"Vậy cũng không phải chứ, năm nay còn không biết được, năm ngoái tình hình so với năm trước còn tốt hơn, nhất định là phải tốt hơn cái chậu rửa mặt rồi."

Phụ nữ phương bắc phần lớn đều thẳng thắn, đặc biệt là nhóm phụ nữ lớn tuổi này, giọng nói vui tai không ngừng vang lên, đề tài với đôi bàn tay giỏi giang trồng lương thực theo bước chân của mấy người đã truyền khắp Dương Thạch Tử.

Nhà Lương Cao Tử có một sân rất lớn, có phòng chính có phòng phụ, phòng ốc thoạt nhìn tương đối kiên cố, so với ký túc xá phòng cỏ của Ôn Hân tốt hơn nhiều, mẹ của Lương Cao Tử mang theo Ôn Hân vào phòng trong, điều đầu tiên đập vào mắt cô là một dãy giường lớn, ở trên đầu giường có một dãy tủ, trên tủ đặt mấy cái chăn xếp thành dải.

"Nhìn xem, chăn bông của gia đình tôi cao lắm, cô gái, cô đi thôn này xem một chút, chắc chắn không thể tìm được nhà nào có chăn bông xếp cao hơn gia đình tôi." Mẹ Cao Tử tự hào nói. Trong những năm 1970, mức độ cũ và mới của chăn, cao và thấp của chăn, là một biểu tượng của sự giàu có hay nghèo đói của một gia đình.

Ôn Hân cười cười, nói hai câu khen ngợi.

Đến làm khách đương nhiên cũng không thể ngồi không không làm gì, Ôn Hân chủ động đề nghị hỗ trợ nấu cơm, mẹ Cao Tử từ chối hai cái, nhưng thấy Ôn Hân siêng năng như vậy, rốt cuộc vui vẻ đáp ứng.

Buổi tối phải làm bánh trộn hai loại bột, bột mì trắng cùng bột ngô trộn lẫn, bột ngô là lương thực thô, nhưng sau khi trộn với bột mì trắng, ăn liền thoải mái hơn rất nhiều. Mẹ Cao Tử hiển nhiên lấy đó làm tự hào, "Thanh niên trí thức Ôn, nếu không nói thì số của cô rất tốt, hôm qua kết nhóm để ăn cùng nhiều nhà như vậy, cô xem nhà ai có thể ăn hai loại bột trộn với bột mì.

Ôn Hân mắt thấy mẹ Cao Tử vừa nói vừa đem tay đặt vào trong bột để nhào, cô vội vàng ngăn cản, "Thím, thím còn chưa rửa tay. ”

Mẹ Cao Tử sững sờ một chút, đề tài trộn bột bị cắt đứt, cúi đầu nhìn tay mình, nhìn trước mặt, nhìn ra sau, "Cái này lại không bẩn, lại không có đất. "Ngẩng đầu nhìn Ôn Hân, bất đắc dĩ nói, "Trong thành phố các cô tới chính là nhiều chuyện, người xưa đều nói, làm không sạch sẽ, ăn không có bệnh. ”

Thế nhưng vẫn nể mặt Ôn Hân, hai tay cọ cọ trên tạp dề không nhìn ra màu sắc ban đầu, lại vươn tay ra cho Ôn Hân xem, "Lần này được rồi chứ. ”

Ôn Hân xấu hổ không biết nên nói gì, nhìn chậu rửa mặt đặt ở trên tủ bên cạnh, "Thím, con đi lấy chút nước, vừa lúc tay con cũng cần rửa. ”

Ôn Hân vừa mới cầm chậu rửa mặt lên, nhưng Cao Tử Nương nhanh tay cầm nó đi, "Cái này không thể dùng được, đây chính là giải thưởng năm ngoái Cao Tử được phát, cái này không thể dùng được. ”

Ôn Hân nhìn cái chậu rửa mặt tráng men trắng có in chữ " phục vụ nhân dân", hoá ra chậu rửa mặt là người ta đặt ở trên tủ làm đồ trang trí.

Cao Tử Nương đặt chậu rửa mặt xuống, một bên ghét bỏ Ôn Hân nhiều chuyện, một bên vẫn cầm gáo nước, giúp Ôn Hân rót nước rửa tay, dưới sự kiên trì của Ôn Hân, Cao Tử Nương cũng rửa tay, trong nhà không có xà phòng, Ôn Hân cho dù không hài lòng cũng chỉ có thể bỏ qua, cô coi như là hiểu được nỗi thống khổ của đám thanh niên trí thức ngày hôm qua.

Mấy người đàn ông trong nhà họ Lương vừa đúng lúc trở về thì cơm của mẹ Cao Tử chuẩn bị xong, Lương Cao Tử thấy Ôn Hân cũng ở đây, ánh mắt xấu hổ nhìn Ôn Hân, " Cô... Cô đến rồi. ”

Ôn Hân gật gật đầu, bưng thức ăn đi vào.

Lương Cao Tử là anh cả trong nhà, hai người em trai kia thoạt nhìn cũng không nhỏ hơn anh ta bao nhiêu, Ôn Hân vừa vào cửa, liền nhìn thấy hai người em đang vây quanh một cái bể nước ở cửa, đang múc từng gáo nước uống. Lúc Ôn Hân vừa mới vào cửa, cũng thấy mẹ Cao Tử uống nước như vậy, còn hỏi Ôn Hân có uống hay không.

Nước từ trong giếng lấy lên, rồi trữ trong bể nước, tất cả mọi người đều cứ vậy mà múc uống, người một nhà dùng chung một cái gáo múc nước, Ôn Hân không dám nghĩ tới nữa, vội vàng bưng chén đặt lên bàn.

Nhà họ Lương dùng bàn, một cái bàn nhỏ đặt trên giường đất, mọi người đều thoải mái quăng giày trên mặt đất, cùng nhau ngồi vây quanh bàn ăn cơm sôi nổi, Ôn Hân tới, mấy người đàn ông ngồi cũng khá chật chội.

Mẹ Cao Tử đau lòng con trai, vừa mới mang ra chiếc bánh lớn, liền trực tiếp nhét vào trong tay mấy đứa con trai, Ôn Hân còn chưa kịp mở miệng nói chuyện rửa tay, bên kia đã ăn xong, Ôn Hân liền ngậm chặt miệng.

Bữa cơm này, Ôn Hân đối với nhà Lương Cao Tử xem như ấn tượng sâu sắc, môi trường vệ sinh như vậy, cũng triệt để chặt đứt ý niệm của Ôn Hân muốn cùng nhà họ Lương ăn cơm ở Dương Thạch Tử.

Ăn cơm xong, Ôn Hân đặt phiếu và hai xu xuống.

Kỳ thật hôm nay mẹ Cao Tử nhiệt tình tìm Ôn Hân đến nhà ăn cơm cũng là bởi vì chuyện này, nhóm thanh niên trí thức ở các nhà khác ăn cơm, đều phải nộp tiền ăn nhất định, trước mắt lương thực trong nhà ăn còn chưa phân ra. Bởi vậy ngày hôm qua khi nhóm thanh niên trí thức đến các nhà ăn cơm, đều đưa lương phiếu, hôm nay lúc mẹ Cao Tử đi làm nghe các nhà khác nói, đã sớm ngứa ngáy trong lòng rồi.

Trước mắt nhận được tiền, mẹ Cao Tử lập tức vui vẻ. Gia đình thập niên 70, ngoại trừ đúng giờ đi làm trong ruộng kiếm công điểm, hầu như không có thu nhập gì, nhóm thanh niên trí thức đến nhà ăn cùng, vô hình chung là một khoản thu nhập của các hộ gia đình.