Cô bé không hiểu đây là đã xảy ra chuyện gì, cũng không hiểu những người đó tại sao lại phải lấy cô ra để so sánh với Vương Á Tương, đó là đứa trẻ sống ở cao ốc Địa An Môn, cô bé làm sao có thể so được với chứ, sao mà có thể giống nhau được!
Thế nhưng cô bé dường như bị người ta đưa vào trong một bộ phim tài liệu gì đó, cứ thế phơi bày cuộc đời rành rành ra trước mặt của người khác, để cho người ta tùy tiện xoi mói bình phẩm!
Cuối cùng, những âm thanh ở bên tai kia cũng biến mất rồi, tất cả mọi thứ an tĩnh trở lại, ngay đến cả gió bắc lạnh ở bên ngoài cửa sổ cũng không thổi nữa.
Thế nhưng Ô Đào thẫn thờ nhìn chằm chằm vào giấy dán trần nhà đen xì xì, trong lòng thì lại cảm thấy trống rỗng vô cùng.
Cô bé nghĩ tới cô gái nhỏ vừa gặp lúc buổi sáng kia, đó có vẻ như chính là Vương Á Tương, Vương Á Tương sống ở cao ốc Địa An Môn.
Ô Đào mặc dù còn nhỏ, thế nhưng bình thường lúc nhặt xỉ than đi qua cao ốc Địa An Môn, biết được những người sống ở bên trong đó đều là những người có máu mặt, người lớn hay bọn trẻ đi từ trong đó ra vừa nhìn đã thấy rất có thể diện.
Ngày thường trên đường gặp được những cô gái nhỏ giống như Vương Á Tương, cô bé cũng chỉ liếc nhìn một cái, không thấy ngưỡng mộ, cũng không thấy đố kị gì cả, dù sao cũng biết được người ta với mình không giống nhau, những cô gái nhỏ có cuộc sống tốt đẹp trên thế giới này nhiều vô kể, bản thân làm sao có thể mà so được chứ.
Thế nhưng hiện tại, cô bé đã hiểu rõ rồi, hôm nay vị nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho cô bé ở Địa An Môn kia, kỳ thực không phải là bởi vì bản thân trông xinh đẹp, mà là bởi vì bản thân vừa đi nhặt xỉ than về, cả người đen thùi, giống như một kẻ ăn mày vậy, vừa nhìn chính là một đứa trẻ nhà nghèo trong truyền thuyết.
Thế này vừa hay có thể đem ra để so sánh với Vương Á Tương.
Vị nhiếp ảnh gia kia bên cạnh đó còn lựa chọn thêm hai nam sinh nữa, hình như cũng là một người có thân phận một người không có thân phận.
Ô Đào lại càng khó chịu hơn, loại cảm giác uể oải khó chịu không nói lên lời.
Cô bé lại nghĩ tới bộ phim tài liệu gì đó kia ở trong giấc mơ, lại càng bực bội hơn, tất cả bóng tối xung quanh đè xuống giống như một tảng đá, lồng ngực như bị cái gì đó mắc kẹt, không thể thở nổi.
Đầu ngón tay của cô bé khẽ cử động, lại cảm thấy được trong lòng bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy viên kẹo bọc giấy bóng kính màu tím kia.
Cô bé mở lòng bàn tay ra, nhìn thấy vỏ kẹo được chính mình gấp lại gọn gàng cẩn thận thành nhiều lớp.
Viên kẹo bọc giấy kính màu tím đẹp đẽ biết bao, cô bé còn định ngày mai sẽ cho Thất Cân xem, sau đó nói với cậu ấy rằng, quả nhiên là cậu nói không sai, kẹo bọc giấy bóng kính màu tím là ăn ngon nhất, cực kỳ cực kỳ ngọt.
Thế nhưng hiện tại, tất cả sự ngọt ngào cùng với thích thú đã không còn sót lại chút nào cả.
Cô bé dựa vào ánh sáng mỏng manh của màn đêm bên ngoài cửa sổ, cúi đầu đùa nghịch vỏ kẹo kia, gấp vào, lại mở ra, gấp vào, lại mở ra.
Cô bé vẫn là không nhịn được mà nghĩ tới giấc mơ kia, tất cả mọi thứ bên trong giấc mơ, những lời mà đám người kia nói trong giấc mơ.
Từ trong những âm thanh bén nhọn lặp đi lặp kia, dường như trong khoảng không vắng vẻ hiu quạnh không giới hạn nhìn thấy một màu xanh hy vọng, trong đầu Ô Đào dâng lên một ý nghĩ.
Cô bé muốn đi học.