Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 43: 1




Editor: Sweetie

Hàn Trình người nhỏ giọng lớn, nó kêu lên, tuy Liễu Tố Tố không nghe rõ nói cái gì, nhưng vẫn vội vàng bật đèn đi giày chạy nhanh ra ngoài.

Tốc độ của Hàn Liệt còn nhanh hơn cô, cũng may Liễu Tố Tố sợ Hàn Liệt không tiện hoạt động, cố ý để đèn pin ngay đầu giường anh, lúc này anh vươn tay bắt lấy đèn pin, nháy mắt liền chạy ra. Lo Hàn Trình xảy ra chuyện, đầu tiên anh dùng đèn pin soi người nó từ trên xuống dưới, thấy không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra.

“Chú ơi, ở kia có người, có người phân đó!” Hàn Trình hô lớn.

Không cần thằng bé nói, Hàn Liệt cũng đã nhận ra cách đó không xa còn có người đứng, ánh đèn nhoáng lên, Bạch Tĩnh đang đứng thất thần trong đống phân lập tức hiện nguyên hình.

Hàn Trình nhệch miệng, chợt hiểu ra∶ “Ủa, hoá ra không phải người phân, là người xấu.”

Liễu Tố Tố mới chạy ra đã thấy một màn này∶ “... Ha ha ha.”

Bạch Tĩnh vốn dĩ đã tức giận, lúc này lại càng tức hơn, cô ta hoàn toàn không nghĩ mình sẽ xui xẻo như vậy, khuya khoắt chạy ra ngoài xem trộm bản lĩnh của Liễu Tố Tố, kết quả hiện tại cái gì cũng chưa nhìn thấy, còn đứng trong đống phân.

Mặc dù lúc phát giác ra điểm không thích hợp, Bạch Tĩnh đã vội dừng lại, nhưng dù có đứng im không nhúc nhích, cô ta vẫn có thể ngửi được một mùi hôi thối truyền ra từ người mình.

Bạch Tĩnh cả đời mạnh mẽ kiêu ngạo nhìn xuống, thấy dưới chân mình dính toàn là phân, chỉ cảm thấy đầu ong ong, nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được vì sao trong vườn rau nhà mình lại xuất hiện thứ này.

Nhìn Liễu Tố Tố cười đến mức thiếu chút nữa không thẳng được eo, Bạch Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói∶ “Liễu Tố Tố! Là cô cố ý, cô cố ý đổ phân vào đây! Được lắm, cô còn nói không cần vườn rau nhà chúng tôi, hiện tại bị tôi bắt tại trận rồi đi!”

Bạch Tĩnh la lớn đánh đòn phủ đầu.

Liễu Tố Tố nhìn về phía cô ta nhướng mày∶ “Đầu tiên, đây không còn là vườn nhà mấy người nữa rồi, vườn này vốn dĩ là của quân đội, giờ nhà cô đã dọn đi thì phải trả lại. Hơn nữa, đúng là tôi dùng đó, cô muốn thế nào?”

Bạch Tĩnh vươn cổ nói∶ “Tôi muốn tố cáo! Mặc kệ có phải là của quân đội hay không, không có đạo lý một nhà mà chiếm hai mảnh vườn!”

Liễu Tố Tố cười đáp lại∶ “Vậy cô đi đi, đi nhanh một chút, ai không đi là kẻ ngốc!”

Liễu Tố Tố cũng không muốn đem tất cả phân đều chồng chất bên cạnh nhà mình, nhưng hiện tại chỉ có chỗ cô mới có hầm biogas, nhà vệ sinh và phòng tắm đã sớm sửa xong, muốn làm thí nghiệm, đương nhiên chỗ cô là nhất thích hợp.



Vừa mới bắt đầu cô còn không biết nên làm đâu, nếu làm ở xa, ngày mai lại phải chuyển phân đến một hồi, mà nếu ở gần một chút, nơi nơi đều là nhà ở, cũng không có vị trí.

Vừa lúc Bạch Tĩnh cùng phó đoàn trưởng Thái phó đã dọn đi, lúc đi như thể sợ Liễu Tố Tố chiếm tiện nghi của bọn họ, đừng nói là cỏ dại trong vườn, ngay cả đất cũng hận không thể đào đi một tầng, hơn nữa hướng vườn này vừa lúc xuôi gió, để lâu mùi sẽ không quá nồng.

Thật ra mùi không phải là quan trọng nhất, trong nhà nhiều trẻ con, Liễu Tố Tố chỉ sợ không vệ sinh nên đã nói qua với đoàn trưởng Trương, sáng mai bảo đám người tiền trinh đến đây hỗ trợ xử lý.

Ai có thể nghĩ đến, còn chưa tới thời gian xử lý đã có thu hoạch ngoài ý muốn!

Bạch Tĩnh bị Liễu Tố Tố dọa sợ, lúc này nhìn trên mặt cô không có vẻ gì là sợ hãi, thì cô ta lại có chút không dám đi, nhưng ngoài miệng không thể yếu thế, lớn tiếng nói∶ “Tôi muốn đi thì đi, không muốn đi thì không đi, liên quan gì đến cô!”

“Đương nhiên là liên quan đến tôi, nếu cô đi, hai chúng ta còn có thể làm bạn đồng hành đó nha.”

Liễu Tố Tố lại chậm rãi nói, “Tôi phải tố giác với Vụ gia đình, có người nửa đêm chạy vào vườn nhà tôi, cũng không biết có phải ăn trộm hay không nữa...”

“Cô đừng có nói bừa! Tôi… Lần trước tôi chuyển nhà để quên đồ, giờ nhớ ra mới đến lấy.” Bạch Tĩnh vội vàng nói.

Liễu Tố Tố ra vẻ kinh ngạc∶ “Tìm đồ, ở vườn rau?”

“Đúng vậy!”

“Vậy cô tìm được chưa?”

“Không phải là tôi đang tìm, kết quả bị thằng nhóc đen đúa nhà các người cắt ngang hay sao?”

“Được rồi.” Liễu Tố Tố cười cười, “Nhóc đen đúa, gọi chú Hàn với anh chị về ngủ thôi, không cần quấy rầy đồng chí này tìm đồ trong hố phân đâu.”

Lần này, đừng nói là nhóc đen đúa Hàn Trình, ngay cả Hàn Tiền và Hàn Tú Tú cũng không nhịn được.

Mặt Bạch Tĩnh vặn vẹo, lại không dám nói gì, chỉ có thể dằn cơn giận nhìn xuống dưới chân, giả bộ như mình đang tìm đồ thật, thật vất vả chờ một nhà Liễu Tố Tố vào phòng đóng cửa lại, cô ta mới chật vật chạy về nhà, đến giày cũng vứt sang một bên không dám đi.

Lúc này phó đoàn trưởng Thái còn đang ngồi trên ghế mơ mộng đẹp, trong lòng không ngừng khen chủ ý của Bạch Tĩnh thật hay, nếu thật sự có thể học được bản lĩnh của Liễu Tố Tố, biết đâu ở bộ đội hắn có thể vượt qua Hàn Liệt thì sao!

Đang vui vẻ, cánh cửa bỗng "rầm" một tiếng mở ra, nhìn Bạch Tĩnh xuất hiện trước mặt, phó đoàn trưởng Thái vội đứng lên, đang chuẩn bị hỏi cô ta có thành công không, đột nhiên kinh ngạc hỏi: “Giày của em đâu? Mùi gì thế này, sao thối thế?”

Bạch Tĩnh vốn dĩ đã tức, nghe được từ "thối", cả người như phát điên∶

“Anh còn chê tôi thối! Còn không phải anh vô dụng, nếu anh có chút bản lĩnh, tôi đến nỗi bị Liễu Tố Tố khi dễ như ngày hôm nay sao?” Cô ta vừa nói vừa bật khóc hu hu.

Phó đoàn trưởng Thái hoảng sợ, nghĩ thầm sao lại khóc chứ, muốn đến an ủi vợ, nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị ngạt đến mức không dám đi qua, chỉ có thể giả mô giả dạng rót một chén nước, hỏi Bạch Tĩnh rốt cuộc là làm sao.

Bạch Tĩnh khóc sướt mướt kể lại mọi chuyện, cô ta cho rằng chồng mình có thể kiên cường một hồi, đi tìm Hàn Liệt giúp mình đòi lại công bằng, nào ngờ phó đoàn trưởng Thái nghe xong, đầu tiên là thở dài∶ “Không phát hiện Liễu Tố Tố rốt cuộc đang làm gì, tiếc thật.”

Tiếp theo, hắn lại nhẹ nhàng nói∶ “Nhưng mà đây cũng là chuyện tốt.”

“Chuyện tốt?” Trong nháy mắt, Bạch Tĩnh nghi tai mình có vấn đề.



“Đúng rồi, em xem, lần này em bị xấu mặt, ngoài một nhà Liễu Tố Tố ra căn bản không ai phát hiện, cũng sẽ không có ai biết em đi trộm đồ, chờ thêm mấy ngày nữa cho chuyện này lắng xuống, chúng ta lại đi tìm một cơ hội khác đến xem không phải được rồi sao?”

Có lẽ là bị xông đến ngu người, thế mà Bạch Tĩnh lại cảm thấy hắn nói có lý.

Nhưng chờ đến ngày hôm sau, sau khi Bạch Tĩnh đã tắm 5 lần, sắp dùng hết cả một cục xà phòng mới cảm thấy trên người không còn mùi, vừa ra khỏi cửa đã gặp phải một người đang cười nói∶ “Ây da đồng chí Bạch Tĩnh, đi làm sao?”

Bạch Tĩnh vừa định gật đầu, đối phương đã nói tiếp∶ “Sao rồi, tìm được đồ rơi xuống hố phân rồi hả?”

Vừa dứt lời, mọi người người xung đều cười ồ lên.

Bạch Tĩnh∶ “?!!”

Aaaa đồ ngu ngốc Thái Kiến Cường!

***

Trong lúc nội tâm Bạch Tĩnh sụp đổ, nhóm người Liễu Tố Tố đã đem phân đổ hết vào hầm biogas.

Thật ra tác dụng chính của hầm biogas là tạo ra khí mêtan làm nhiên liệu đốt, nếu thành công, ít nhất có thể bảo đảm lượng nhiên liệu cho một gia đình trong hơn nửa năm. Nhưng hiện tại kỹ thuật chưa thành thục, một số tài liệu cần dùng Liễu Tố Tố cũng không tìm thấy, cô chỉ có thể tiến hành xử lý đơn giản hoá, không sử dụng khí mêtan, chỉ lấy phần bùn và cặn ra bón cho ruộng màu mỡ thôi.

Đoàn trưởng Trương nhìn cửa hầm xi măng, nghĩ nghĩ nói∶ “Bao giờ mới có thể nhìn thấy hiệu quả?”

Ông hơi sốt ruột, rốt cuộc muốn bảo đảm sản lượng lương thực quý tiếp theo, tốt nhất là trước khi thu hoạch vụ mùa lần này có thể xây xong hầm biogas, nhưng xây hầm biogas vừa khó vừa tốn thời gian thời gian hơn hệ thống tưới nước, cho nên nhất định phải làm càng nhanh càng tốt.

Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, thành thật nói∶ “Tôi cũng không xác định được, nhưng nhiều nhất không vượt quá 45 ngày.”

45 ngày?

Đoàn trưởng Trương cảm thấy, như vậy cũng coi như là có thể đi.

Đang nghĩ ngợi tới đến lúc đó làm sao để đệ trình với cấp trên, tiền trinh đang rửa tay đột nhiên nói∶ _Đoàn trưởng, chị Tố Tố tỷ, tôi có lời muốn nói.”

Đoàn trưởng Trương nhìn hắn ∶ “Có chuyện gì?”

Tiền trinh∶ “Làm sao để thấy được hiệu quả?”

Đoàn trưởng Trương hừ lạnh một tiếng∶ “Đây không phải là hỏi vô nghĩa sao, Tiểu Liễu đã nói rồi, phải dùng bùn và cặn, đương nhiên là chúng ta phải vận chuyển thứ đó ra ngoài ruộng, sau đó so sánh với những ruộng không dùng, lúc đấy không rõ ràng kết quả rồi sao?"

Tiền trinh bừng tỉnh, đoàn trưởng Trương trong lòng vui sướng không thôi, mỗi lần giảng giải cho bọn tiểu bối, ông được khoe ra nên cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Chỉ là lần này còn chưa vui sướng được bao lâu thì Liễu Tố Tố đã lắc lắc đầu∶ “Đoàn trưởng, tôi cảm thấy như vậy không tốt lắm.”

“Không tốt? Cô cảm thấy không có phương tiện di chuyển sao?”



Bùn và cặn khí sinh học đều dùng để bón ruộng, khẳng định sẽ không giới hạn cây loại cây có thể sử dụng, khả năng duy nhất chính là không có phương tiện.

“Thật ra vẫn tốt mà, nhà cô cách ruộng không xa lắm, dù sao chúng ta cũng không có việc gì, đi bộ vài đoạn đường là tới.” Trương đoàn trưởng nói.

Liễu Tố Tố lại cười cười∶ “Đúng là có thể như vậy, nhưng trước mắt chúng ta còn có lựa chọn tốt hơn.” Nói xong cô chỉ chỉ xuống chân.

Trương đoàn trưởng sửng sốt∶ “Vườn rau?”

Ngay sau đó ông chợt hiểu ra∶ “Đúng vậy, vườn rau nhà cô cũng ở chỗ này, muốn dùng thế nào thì dùng, không cần chạy tới chạy lui!”

Liễu Tố Tố sớm đã nghĩ như vậy, mục đích ban đầu cô xây hầm biogas chính là để cho vườn nhà mình dùng.

Dù sao đất đai nơi này vốn dĩ đã không màu mỡ, cô còn tới muộn, tuy rằng lúc mới tới cô đã trồng ngô, nhưng cây lớn lên không được tốt, rất nhiều mầm rau xanh mới trồng được gần một tháng, nhiều nhất cũng chỉ có thể xào được ba bốn bữa, phần lớn đều là Lữ Linh Chi cùng Trần Nam mang sang cho cô.

Hiện tại có hầm biogas, cô có thể thử ở vườn rau trước xem sao, rau dưa lớn rất nhanh, khoảng một tháng là có thể trưởng thành, so với hoa màu thì thấy hiệu quả nhanh hơn, hơn nữa đồ ăn và hoa màu đều là trồng trên mặt đất, phân bón dùng cũng không khác biệt lắm, chỉ cần nơi này có hiệu quả, còn sợ mọi người không tin hầm biogas có tác dụng sao?

Đoàn trưởng Trương vỗ tay: “Được! Biện pháp của Tiểu Liễu rất hay, trồng rau cũng tốt, nếu đất này được bón màu mỡ, không cần đến một tháng đã có thể nhìn thấy tác dụng rồi!”

Đoàn trưởng Trương vui vẻ không thôi, tiền trinh cũng vui vẻ, trước kia bọn họ ở văn phòng trừ khoảng thời gian thu hoạch thì không có chuyện gì để làm, cả ngày nhìn vào báo cáo số liệu hoa màu mà phát sầu, nhưng ai mà không có chút hy vọng muốn đền đáp tổ quốc, tuy là văn chức nhưng bọn họ cũng là quân nhân chân chính đấy!

Cho nên chẳng sợ đoạn thời gian trước, vì nhìn chằm chằm vào việc lắp ống nước mà mỗi ngày đều bận đến chân không chạm đất, nhưng tiền trinh một chút cũng không oán giận, ngược lại còn hy vọng sẽ bận hơn.

Giờ thì tốt rồi, chỉ cần xây được hầm biogas, văn phòng bọn họ tuyệt đối sẽ lại có việc làm.

Đang cười cười, tiền trinh đột nhiên nhớ đến một việc đặc biệt quan trọng: “Đoàn trưởng, nếu xây hầm biogas, vậy chúng ta cần báo với Bộ trưởng Triệu đúng không?”

Bộ kiến trúc bộ chuyên môn quản những việc thế này nhỉ?

Nháy mắt, tươi cười trên mặt đoàn trưởng Trương đọng lại, đổi thành vẻ đầy thống khổ.

~⭐⭐⭐