Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 33: 2




Editor: Sweetie

Bọn họ vừa đi, mấy đứa nhóc biết trong nhà có trứng, vội vàng chạy lại xem, nhìn trứng vịt hơi xanh xanh, Hàn Trình hỏi∶ “Nương, bọn con có thể ấp vịt con không ạ?”

Vừa dứt lời, ánh mắt bốn đứa đều sáng lên, vô cùng chờ mong nhìn Liễu Tố Tố.

Trừ Hàn Cẩm, mấy đứa còn lại đều cảm thấy cho gà ăn rất vui, nhưng kể từ khi gà con lớn lên, cho gà ăn không còn cảm giác thành tựu như trước nữa, nếu có thể có con vịt con lông vàng mềm mượt thì tốt quá, chỗ này nhiều trứng quá trời, nếu đều có thể biến thành vịt con, không phải bọn nó mỗi đứa đều có thể có vài con hay sao.

Liễu Tố Tố cũng tưởng tượng, nếu có thể ấp ra vịt, không chỉ có thịt vịt để ăn, sau khi vịt lớn còn có thể tiếp tục đẻ trứng, so với việc ăn mấy quả trứng thì lời hơn bao nhiêu.

Chỉ là không được, “Chỗ trứng này chưa chắc lúc trước đã được vịt ấp, dù có đi nữa, cách xa như vậy mang về nhà cũng ấp không ra đâu.”

Nghe cô nói như vậy, mấy đứa nhỏ đều khó tránh khỏi có chút thất vọng, chỉ có Hàn Trình nhanh chóng vui vẻ trở lại, vội vàng hỏi∶ “Vậy buổi tối có thể ăn trứng vịt không ạ?! Con muốn ăn canh trứng.”

Vừa rồi lúc nương nói chuyện với Thiết Đản nó đã thấy thèm rồi, nếu không ấp được vịt con thì để nhét đầy bụng nó đi.

Liễu Tố Tố∶ “…”

Ý tưởng của con thay đổi nhanh thật đấy.

Chỉ là thật đáng tiếc, cũng không được luôn.



“Nương phải làm thành hột vịt muối với trứng bắc thảo, ngon hơn cả canh trứng đó.”

Ngon hơn á?

Hàn Trình không kịp thất vọng đã nhanh chóng gật gật đầu∶ “Vậy nương mau đi làm đi!”

Ruy hiện giờ trong nhà ít được ăn thịt nhưng cách mấy ngày sẽ có trứng gà ăn, trứng vịt cứ nấu như vậy thì lãng phí quá, còn không bằng làm thành trứng vịt muối hoặc là trứng vịt bắc thảo, lúc không đồ ăn còn có thể ăn với cơm.

Muối trứng vịt không khó, chỉ cần kiếm đất đỏ rồi hòa với nước thành bùn, cho vào trong một ít muối, bọc bùn này bên ngoài trứng vịt, để một đoạn thời gian là được.

Liễu Tố Tố chuẩn bị bùn xong thì giao cho mấy đứa nhỏ, dặn bọn nó làm nhẹ nhàng chút, đừng làm vỡ trứng, còn cô thì đi làm trứng vịt bắc thảo.

Làm trứng vịt Bắc Thảo tương đối phiền toái, không chỉ phải dùng đến mấy thứ như vôi sống, phân tro, còn cần trấu để bọc lại.

Trấu chính là lớp vỏ bên gạo, sau khi xát gạo mới có, bên chỗ Liễu Tố Tố không có gạo, cô nghĩ nghĩ, chỉ có thể đến tìm Lữ Linh Chi mượn ít vỏ cao lương, tác dụng chắc cũng tương tự.

Vôi gặp nước phát ra tiếng rì rì, Liễu Tố Tố sợ vôi có tính ăn mòn nên không dám dùng tay động vào mà tìm một nhánh cây tới.

Vừa mới làm xong thì Dư Hồng Anh tới, Liễu Tố Tố nghe thấy Hàn Trình gọi mình, bọc kín trứng vịt Bắc Thảo lại rồi đặt ở trong phòng bếp, hiện tại trời đang nóng, khoảng một tuần là có thể ăn.

Rửa tay sạch sẽ đi ra ngoài, Liễu Tố Tố cầm ghế dựa mời Dư Hồng Anh ngồi xuống∶ “Thím ngồi đi ạ, nãy cháu làm trứng vịt bắc thảo, khi nào ăn được cháu mang qua một ít cho thím nhé?”

Dư Hồng Anh nhìn cô∶ “Cháu còn biết làm trứng vịt bắc thảo sao?”

“Cháu cũng chưa thử qua bao giờ, lúc trước nghe người ta nói qua nên hôm nay muốn thử xem sao, thím có thể chịu được vị của nó không ạ?” Liễu Tố Tố biết rất nhiều người không thích ăn trứng vịt bắc thảo, ngay cả trước đây cô cũng ăn không vô, sau đó dùng để nấu cháo mới có thể chậm rãi tiếp nhận.

“Thím chịu nổi chứ, món đó thím ăn không thấy ngấy chút nào, nhưng Tiểu Liễu này, cháu đừng tặng trứng vịt bắc thảo cho thím, thím tới là để nói lời tạm biệt.” Dư Hồng Anh nói.

Liễu Tố Tố sửng sốt∶ “Thím đi đâu ạ?” Chẳng lẽ những lời đồn Trần Nam nói với cô là thật?

Quả nhiên, Dư Hồng Anh gật gật đầu∶ “Chung Nghệ muốn kết hôn, lúc trước thím đã nói rồi đó.”



“Cháu còn nhớ rõ, nhưng không phải còn chưa tới lúc sao?” Cô nhớ lúc trước Dư Hồng Anh đã nói, bà sẽ mời mọi người ăn một bữa cơm ở bên này trước, sau đó sẽ đến nhà nhà trai đăng ký kết hôn.

Dư Hồng Anh lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không mở miệng, thở dài∶ “Đúng vậy, chỉ là hiện tại bên nhà trai tương đối sốt ruột, thời gian còn sớm, thím định đến đó trước xem sao nên phải rời đi một thời gian. Bên chỗ làm thím cũng đã xin nghỉ rồi, khi nào thím về thì bàn sau.”

Liễu Tố Tố vừa nhìn là biết Dư Hồng Anh có lý do khó nói, nhưng bà không muốn kể, cô cũng sẽ không hỏi, tri kỷ không nói thêm cái gì, gật đầu∶ “Vâng ạ, việc này cứ đặt ở trong lòng sẽ không thoải mái, làm càng sớm càng an tâm.”

Dư Hồng Anh “Àiii” một tiếng, “Chỉ mong thật sự có thể an tâm.”

Bà giống như chỉ là tới để tạm biệt Liễu Tố Tố, cái gì cũng không chịu nhận, nói là mình đi thời gian ngắn sẽ trở lại rồi xoay người đi về.

Trong lòng Liễu Tố Tố quả thật không dễ chịu, cô trải đời đã lâu, tình huống của Dư Hồng Anh, cô nhiều ít cũng có thể đoán ra nguyên nhân, nghĩ nghĩ một lúc, sáng sớm hôm sau vẫn làm ít bánh ngũ cốc, đến nhà Chung sư trưởng đưa cho Dư Hồng Anh để bà ăn trên đường.

Dư Hồng Anh xác thật có chút sốt ruột, qua một đêm đã thu dọn hành lý xong, nói câu cảm ơn với Liễu Tố Tố rồi ngồi xe quân đội lên huyện thành.

Bà vừa đi, quân khu trộm náo nhiệt một trận, đương nhiên là bởi vị trí chủ nhiệm bộ nhân khẩu sẽ để ai làm, dù sao thì bộ nhân khẩu phụ trách quản lý toàn bộ người ở quân đội, tương đương với hiệp hội phụ nữ trong thôn, việc này đề cập đến lợi ích mật thiết, mọi người đều rất quan tâm.

Sau đó vẫn là Triệu chính ủy thả ra tiếng gió, nói Dư Hồng Anh chỉ là nghỉ ngơi mấy tháng, bên bộ nhân khẩu hết thảy cứ theo lẽ thường mà làm, lúc này mọi người mới chậm rãi an tĩnh.

Chỉ là những việc này không có bất kỳ liên quan gì đến Liễu Tố Tố, khi bên ngoài ồn ào không ngừng, cô vẫn như cũ đi đi về về hai nơi: nhà - Bộ quân vụ, việc nhớ thương nhất chính là trứng vịt bắc thảo của cô có thành công hay không.

Đây là khiêu chiến thứ hai của cô sau kế hoạch trồng lúa nước.

Sự thật chứng minh, ở phương diện ăn uống không chỉ Hàn Trình có thiên phú, cô cũng có.

Qua khoảng 7-8 ngày, Liễu Tố Tố cầm một quả trứng vịt bắc thảo ra, lột lớp vỏ cao lương bên ngoài, đập vỡ vỏ trứng, phát hiện lòng trắng trứng bên trong đã biến thành màu đen, bên trên còn ẩn ẩn hình dạng hai đóa hoa tuyết.

“Thành công rồi!” Liễu Tố Tố cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, không thất bại là tốt rồi.

Xem ra thất bại của cô cũng giới hạn trong việc trồng lúa nước thôi, Liễu Tố Tố có chút chua xót nghĩ.

Hàn Trình đứng bên cạnh khoa trương che mũi ∶ “Nương, sao trứng hôi như vậy mà nương còn vui được?”



“Hôi? Đó là do con không biết thứ này ngon thế nào thôi, chờ chút nương làm ra, bảo đảm sẽ thích.”

Trứng vịt bắc thảo không chỉ có dùng để nấu với cháo, còn có thể cắt thành miếng nhỏ, ướp vài phút với tương ớt và nước tương, mùi vị cũng không tồi.

Lúc Liễu Tố Tố đang chuẩn bị thi triển tài năng thì bên ngoài vang lên tiếng gọi∶ “Chị Liễu có ở nhà không, phó đoàn trưởng Hàn bị thương rồi!”

Trứng vịt bắc “bộp” một tiếng rơi xuống mâm, Liễu Tố Tố hoảng sợ tông cửa xông ra ngoài, “Hàn Liệt bị thương? Thế nào rồi, anh ấy không sao chứ?!”

Nháy mắt, trong đầu Liễu Tố Tố hiện lên đủ loại suy đoán, bị súng bắn trúng, bị dao đâm, thậm chí Hàn Liệt bị thương đặc biệt nặng, phải chuyển nghề về nhà cô cũng đã nghĩ tới.

Biểu tình trên mặt thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng tất cả đều biến thành lo lắng.

Chuyển nghề hay không chỉ là việc ngoài thân, quan trọng nhất là Hàn Liệt không thể xảy ra chuyện gì được.

Tiểu binh báo tin biết cô sốt ruột, cũng không che giấu lập tức nói: “Chị dâu yên tâm, không nặng lắm, là bị một miếng thịt lợn đập cho bị thương.”

Bi thống trong lòng đột nhiên biến mất, Liễu Tố Tố sững sờ ở tại chỗ∶ “Cậu nói gì, thịt lợn?!”

Thời buổi này, thịt lợn cũng có thể đả thương người?

~⭐⭐⭐