Mặc dù trước kia từng kết hôn, vợ qua đời vì bệnh cấp tính, nhưng cũng không có con. Vốn dĩ điều kiện của anh ta rất dễ tái hôn, trong xưởng có rất nhiều công nhân nữ rất xinh đẹp.
Nhưng khổ nỗi yêu cầu của anh ta quá cao, điều kiện thứ nhất chính là yêu cầu nhà gái cũng là sinh viên, chỉ một điều này đã khuyên hơn chín mươi lăm phần trăm cô gái rút lui. Điều kiện thứ hai chính là ngoại hình ít nhất phải từ trung bình trở lên, tính cách cũng phải tốt.
Vừa hay Thẩm Lỵ Lỵ đều phù hợp những điều kiện này.
Còn có một người chính là một giáo viên Hóa học của đại học Bình Thành, hơn ba mươi tuổi mới đính hôn. Không ngờ sau khi đính hôn thì nhà gái bất ngờ mất, đến bây giờ vẫn đơn thân, điều kiện các mặt đều không tệ.
Triệu Trân Trân cười nói: “Đừng mà, có câu ca dao, một nhà có gái trăm nhà hỏi, điều kiện giống như chị Thẩm, vốn dĩ sẽ có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng nếu muốn chọn một người thích hợp về mọi mặt, bản thân cũng vừa ý thì cũng khó. Văn Quảng cũng quen hai người mà tôi nói, chị không tin tôi thì cũng nên tin anh ấy chứ?”
“Văn Quảng?”
Vương Văn Quảng dẫn nhóc Kiến Xương trò chuyện với cha Vương Giá Hiên ở trong sân, thật ra anh đã biết người trong phòng khách là Thẩm Lỵ Lỵ. Trước tiên không nói quan hệ giữa anh và Thẩm Lỵ Lỵ thế nào, chỉ với quan hệ giữa cha mẹ trong nhà thì anh cũng nên đi vào chủ động chào hỏi, nhưng kiêng dè Triệu Trân Trân nên anh không xuất hiện.
Lúc này vội vàng đi vào, giống như mới biết Thẩm Lỵ Lỵ tới, kinh ngạc lại không mất khách sáo mà nói: “Lỵ Lỵ tới à! Mau ngồi mau ngồi!”
Triệu Trân Trân nghiêng đầu nói với anh: “Văn Quảng, anh biết chị Thẩm vẫn đơn thân không? Em nói em nhất định phải làm mai, anh thấy chủ nhiệm Tùy của đơn vị bọn em thế nào? Còn có thầy Trần ở trường anh, đều không tệ đúng không? Không thì dứt khoát cuối tuần sau chúng ta mời họ tới nhà, gặp chị Thẩm một lần rồi nói?”
Vợ của trúc mã cứ vội vàng giới thiệu đối tượng cho cô ta, giống như một ngày cô ta không kết hôn thì sẽ chen chân vào hôn nhân của họ vậy. Trong lòng Thẩm Lỵ Lỵ vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng nghe thấy cần đến nhà Vương Văn Quảng thì cũng hơi tò mò.
Vương Văn Quảng cười với vợ, cảm thấy chuyện này rất đáng tin, nói: “Được, chủ nhiệm Tùy và thầy Trần đều không tệ. Phải xem Lỵ Lỵ có thể vừa ý ai, không vừa ý cũng không cần gấp, làm bạn bình thường cũng không tệ đâu!”
Rõ ràng ông xã đã đồng ý, Triệu Trân Trân nháy mắt với Thẩm Lỵ Lỵ, nói: “Chúng ta quyết định vậy nhé, trưa chủ nhật tuần sau được không?”
Thẩm Lỵ Lỵ lén nhìn Vương Văn Quảng, mặc dù trong lòng vẫn có hơi không bằng lòng lắm nhưng vẫn gật đầu.
Thấy đến trưa rồi, mẹ Trương xuống bếp làm một bàn thức ăn. Lúc ăn Tào Lệ Quyên bận chăm sóc mấy đứa cháu trai, không khỏi có hơi không quan tâm Thẩm Lỵ Lỵ, vẫn là Triệu Trân Trân liên tục gắp thức ăn cho cô ta.
Thẩm Lỵ Lỵ vừa có hơi tức giận, vừa cũng có hơi đắc ý.
Cô kết hôn với Vương Văn Quảng thì sao? Không phải vẫn cần nịnh bợ trước mặt tôi?
Rất nhanh lại đến cuối tuần sau, sáng sớm ăn cơm, Triệu Trân Trân cầm tiền và phiếu ăn cơm đến cửa hàng thực phẩm mua đồ. Đúng lúc may mắn, mua được một con gà làm sẵn và hai con cá, còn mua không ít rau tươi. Cộng thêm thịt muối và chân giò hun khói dự trữ trong nhà, cũng đủ làm một bữa trưa phong phú.