Mặc dù trong lòng rất không vui, nhưng anh có phong độ, không thể để người ngoài tỏ thái độ với vợ, trên mặt vẫn cười ha hả.
Hai vợ chồng giao con cho hai ông bà trông nom, một trước một sau đi đến cửa hàng bách hóa.
Cuối cùng Vương Văn Quảng cũng không nhịn được, hỏi: “Trân Trân, em mua nhà làm gì?” Thật ra còn có nửa câu sau nhưng ngại nói ra, nhà họ tiêu tiền không tính là túng thiếu, nhưng thật sự cũng không dư dả, không thể tiêu lung tung!
Triệu Trân Trân cười với anh, cũng không trả lời ngay.
Ánh mắt của cô lướt theo đường phố mà nhìn ra nơi xa. Phải đó, lúc này ai có thể ngờ, khoảng nửa năm, nhiều nhất là một năm, năm trăm mét về phía Đông của công xã Anh Đào sẽ xây dựng một nông trường cải tạo lao động nổi tiếng cả nước.
Kiếp trước Vương Văn Quảng đã ở đó suốt mười năm!
...
Vương Văn Quảng cũng nhìn ra xa, đường của công xã Anh Đào vắng vẻ, hai bên đường đất đều là nhà cửa lụp xụp, cửa hàng bách hóa cũng chỉ là một căn nhà ngói năm gian hơi ngay ngắn, có gì đẹp?
Triệu Trân Trân chỉ đành nói dối, cô kéo tay chồng, nói: “Văn Quảng, em thật sự hâm mộ sân nhỏ của ông hai và bà hai. Đợi chúng ta già rồi sẽ ở sân nhỏ như vậy, trước sau không chỉ trồng rau, còn phải trồng một mảnh hoa hồng lớn, thế nào?”
Vương Văn Quảng động lòng, chưa suy nghĩ kỹ vì sao già rồi lại đến công xã Anh Đào, chỉ thấy nụ cười trên gương mặt và cầu xin trong ánh mắt của Triệu Trân Trân thì không tự chủ mà gật đầu.
Nói thật, khi đó anh gặp Triệu Trân Trân lần đầu tiên ở nhà ăn của đại học, vừa thấy đã chọn cô. Tất nhiên không phải vì nguyên nhân khác, mà là vì Triệu Trân Trân vô cùng đẹp.
Dạy học trong đại học sáu bảy năm, có người đẹp thế nào mà anh chưa từng gặp? Nhưng Triệu Trân Trân lại khác, chẳng những cô có gương mặt thanh tú dáng đẹp, cả người còn tràn trề một sự nhiệt tình vô tận với sinh mạng.
Nếu về sau thứ giản dị này được gia công, rất có thể sẽ trở thành một học sinh nữ lạnh lùng kiêu ngạo, vậy thì không làm cho người ta thích lắm.
Cho nên Vương Văn Quảng giống như nhặt được của báu, bất chấp tất cả cưới cô.
Sau khi cưới đã chứng minh, anh thật sự nhặt được của báu.
Con người Triệu Trân Trân giống như mãi mãi có sức sống không dùng hết, làm việc ở đơn vị cả ngày, về nhà đã vui vẻ giặt quần áo nấu cơm lau nhà, còn không quên đến vườn trường ngắt một bó tiểu cúc tươi cắm vào bình hoa sứ trên bàn.
Ăn xong bữa tối thịnh soạn, cô thành thạo thu dọn kỹ, chẳng mấy chốc đã thay một chiếc váy liền xinh đẹp, còn muốn anh cùng đến vườn trường đi dạo.
Vương Văn Quảng cảm thấy, mình đã sống hơn ba mươi năm, trước giờ chưa từng sống thoải mái như vậy!
Đi tới cửa hàng bách hóa rất dễ dàng hỏi thăm được chủ nhiệm Tôn, mặc dù anh ta chưa từng gặp Triệu Trân Trân, nhưng công xã Anh Đào không lớn, cũng đã từng nghe nói. Nhất là biết cô lấy giáo sư của đại học Bình Thành, hôm nay giáo sư đại học đứng ngay trước mặt mình, không tự chủ mà lấy tất cả sự nhiệt tình, vừa bưng trà rót nước vừa rửa trái cây.
Triệu Trân Trân cắn một miếng lê vàng cam, đây là đặc sản của công xã Anh Đào, vừa ngọt vừa giòn còn không có cặn, rất nhiều năm cô chưa ăn rồi.
Công xã Anh Đào ở tỉnh Tề, đời này qua đời khác đều thờ phụng tư tưởng Khổng Mạnh. Mặc dù không có ai dám nói châm ngôn “mọi thứ đều là thứ phẩm chỉ có học hành là cao quý”, nhưng học hành nhiều sẽ có đường ra là sự thật không thể chối cãi.