Mùa hè, năm 1965.
Diện tích của nhà tập thể ở đại học Bình Thành rất lớn, đại đa số đều là từng hàng nhà mái bằng. Nhân viên giảng dạy bình thường được chia đến sân nhỏ có hai phòng rưỡi, phòng nhỏ hẹp, bình thường đặt giường và đồ dùng trong nhà cũng không còn nhiều không gian. Sân cũng rất nhỏ, trồng hai cây, kéo mấy cái dây thừng dùng để phơi quần áo và chăn đệm, đặt thêm mấy lọ dưa muối đã chiếm hết chỗ.
Chỉ có mười mấy tòa nhà nhỏ ở hướng Đông Nam là rất rộng rãi, trên dưới hai tầng, mỗi tầng đều có hơn một trăm mét vuông. Phòng khách của tầng dưới lớn đến mức thật sự có thể đá bóng.
Người ở đây đều là chuyên gia và giáo sư, ai cũng là người có tiếng.
Nhà chủ nhiệm Vương Văn Quảng của khoa Hóa Học đại học Bình Thành sống ở đây. Lúc này nhà anh đèn đuốc sáng choang, một đám phần tử trí thức đều đang ba hoa khoác lác.
Đừng thấy Vương Văn Quảng mới ba mươi chín tuổi, bàn về lý lịch lại rất ghê gớm. Hai mươi sáu tuổi anh là tiến sĩ đi du học về, lúc ấy mấy trường đại học trong nước tranh nhau mời anh. Vẫn là cha của Vương Văn Quảng nói lá rụng về cội nên mới chọn đại học Bình Thành.
Những năm qua Vương Văn Quảng đã phát biểu từng bài luận văn rất có sức nặng. Anh từng bước từ giáo viên đại học lần lượt lên tới phó giáo sư, giáo sư, chủ nhiệm khoa. Mỗi bước thăng tiến đều rất nhanh nhưng cũng rất vững chắc. Đương nhiên anh cũng đã gom góp nhiều mối quan hệ, quen không ít bạn. Người ngồi ở đây hôm nay, đa số là giáo viên của đại học Bình Thành, cũng có số ít là người của đơn vị khác.
Quạt điện trong phòng khách thổi vù vù, trên sàn nhà gỗ bưởi đặt hai chậu đá. Giúp việc của nhà họ Vương còn bưng một đĩa lớn dưa hấu vừa cắt đến. Những người này ăn dưa hấu, uống trà, nói về cách nhìn mà bản thân tự cho rằng đặc biệt, ai cũng vô cùng thoải mái.