Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con

Chương 170: Chu Thanh Bách Được Hâm Mộ




Tin tức Lâm Thanh Hoà thi đậu vị trí giáo viên sơ trung nhanh chóng lan truyền khắp nơi.



Toàn bộ Chu gia thôn lại một lần nữa chấn động.



Cái gì… ….cơ? Bà vợ phá của nhà Chu Thanh Bách làm giáo viên dạy toán trường trung học Công xã á?



Sao có thể? Đây chắc chắn là giả?



Ai? Người nào dám tung tin vịt???



Đừng nói dân làng, ngay cả những người trong Chu gia khi nghe tin cũng đều kinh ngạc.



Chị ba Chu đỡ hơn mọi người, tiếp nhận thông tin khá nhanh, chỉ một lát là lấy lại bình tĩnh ngay, bởi chị đã được chứng kiến tận mắt Lâm Thanh Hoà đọc sách và viết chữ.



Trước đây chị cả Chu cũng đã nghe mấy đứa Đại Ni về kể thím tư phụ đạo kèm cặp chúng nó làm bài. Hôm nay, sau khi nghe tin, chị chạy sang phòng tìm em dâu ba thảo luận một hồi thì vỡ lẽ… việc này cũng không bất ngờ lắm.



Chị hai Chu vẫn luôn đi ngược đám đông, trước đây cũng thế, bây giờ cũng vậy, đối với việc này, chị ta hoàn toàn không có cách nào tiếp thu.



Sao có thể? Làm sao có thể? Một người đàn bà ham ăn biếng làm chỉ giỏi phá của như Lâm Thanh Hoà thì làm sao có thể trúng tuyển giáo viên toán học được?



Công xã thiếu người hay sao? Tại sao lại để để một người như thế đi dạy học?



Vương Linh-bạn tốt của chị hai Chu bắt đầu suy đoán vặn vẹo: “Hay là chú tư nhà cô nhờ vào quan hệ, đi cửa sau?”



Chị hai Chu không trả lời.





Vương Linh lại tiếp tục: “Tôi thấy phải tới 8, 9 phần là như thế rồi. Nếu không có Chu Thanh Bách thì làm sao một người như cô ta có bản lĩnh thi đậu giáo viên sơ trung, ngay đến giáo viên tiểu học cũng chẳng tới lượt ấy chứ!”



Được đồng bọn kích động, cuối cùng chị hai Chu cũng không nhịn nổi nữa: “Việc này nhất định có liên quan tới chú tư. Nhưng mà tôi nghe nói lần này có nhiều thanh niên trí thức đi ứng tuyển lắm. Nếu cô ta dám dựa vào quan hệ thì khẳng định mọi người sẽ không để yên đâu.”



Trước đây nhóm thanh niên trí thức phát sinh một vài vấn đề cho nên công xã quyết định tập hợp tất cả lại, cho ở chung một chỗ gọi là kí túc xá thanh niên trí thức. Nếu có bất công hay oan tình gì, họ sẽ trực tiếp đi lên thành tố cáo, cả công xã này khẳng định ăn mệt.



Những thanh niên trí thức này được điều từ thành thị về cho nên không quen lao động tay chân. Họ luôn nhìn chằm chằm vào các vị trí giáo viên.




Cho dù là trường tiểu học của đội sản xuất hay là trường trung học công xã, chỉ cần có một vị trí trống là họ nhao lên như sói vồ mồi.



Giáo viên cực kỳ lợi hại, không cần dãi nắng dầm mưa kiếm công điểm. Đặc biệt là giáo viên trung học còn có lương tháng, nghe đâu mười mấy đồng lận, hơn cả lương công nhân.



Nếu Lâm Thanh Hoà lợi dụng quan hệ của Chu Thanh Bách để giành được thắng lợi thì còn lâu mấy người thanh niên trí thức sẽ để yên.



Vương Linh nheo nheo mắt: “Càng ầm ĩ càng xé to chuyện, có khi nào cô ta bị bắt đi tù không nhỉ?”



Chị hai Chu động tâm, haha đi tù càng tốt, chị đây mỏi mắt chờ mong thím tư nhà này bị bắt đi cải tạo, đỡ phải giương oai diễu võ suốt ngày, ngứa cả mắt!



Nhưng mà chị khấp khởi chờ mãi, chờ mãi mà chẳng có động tĩnh gì.



Quái lạ, mấy ngày trời rồi mà sao nhóm thanh niên trí thức không tố cáo làm ầm lên nhỉ?



Cuối cùng tới ngày thứ 5, sốt ruột quá, chị hai Chu đi thăm dò tin tức từ phía bà Chu: “Mẹ, nhóm thanh niên trí thức không tố cáo à?”




Bà Chu nhíu mày, hỏi ngược lại: “Nhóm thanh niên trí thức muốn tố cáo cái gì?”



Chị hai Chu: “Tố cáo mẹ Đại Oa lợi dụng quan hệ của chú tư để lên làm giáo viên trung học của Công xã.”



Đúng lúc chị cả Chu đi qua nghe thấy nên phản ứng ngay: “Này mẹ Tam Ni, thím nói hươu nói vượn cái gì đấy. Mẹ Đại Oa dựa vào bản lĩnh của mình để thi đậu nhá.”



Chị ba Chu đang ở những tháng cuối thai kỳ, người ngợm nặng nề nhưng nghe bà chị dâu hai này nói không lọt lỗ tai chút nào, chị liền ra mặt nói vài câu: “Đúng rồi đấy, chúng tôi đều đi qua đó hỏi cặn kẽ rồi. Bài thi của mẹ Đại Oa gồm hai phần. Hôm đó toàn bộ nhóm thanh niên trí thức đều thua thím ấy. Thím tư thi đậu bằng thực lực, sao bây giờ lại đồn đại thành chú tư đi nhờ vả quan hệ?”



Chẳng cần hỏi thêm nữa, đến đây là bà Chu đã nắm được sơ bộ sự việc rồi. Bà cười lạnh, nhìn về phía con dâu hai: “Vậy là mấy ngày hôm nay cô đang mong chờ nhóm thanh niên trí thức tìm đến cửa Chu gia gây chuyện?”



Chị hai Chu chối bay chối biến: “Mẹ, con không có…”



Bà Chu nghiêm sắc mặt: “Không có? Vậy cô có ý gì? Toàn bộ thôn dân đều vui vẻ chúc mừng vợ thằng tư, chỉ có một mình cô chờ xem ầm ĩ? Mỗi lần Hạ Hạ qua đó làm bài tập, có gì ngon vợ thằng tư đều lấy cho nó một phần, tuyệt đối không ít hơn đám trẻ bên đó. Cô thì hay rồi, một người làm chị dâu mà lại mong cho em dâu mình gặp chuyện xui xẻo?”



Thoắt cái mặt mũi chị hai Chu trắng bệch như tờ giấy nhưng vẫn cứng miệng: “Mẹ, mẹ đừng vội mắng con. Chuyện nào ra chuyện đấy. Thím ấy lừa gạt người ngoài chứ sao lừa gạt được người nhà? Tốt hơn hết là khuyên thím ấy ra tự thú đi, rủi mà nhóm thanh niên trí thức kia làm ầm ĩ lên thì không phải chuyện đùa đâu, mặt mũi cả Chu gia sẽ mất sạch.”




Lời này đã chọc điên bà Chu, bà nổi giận đùng đùng: “Mồm miệng thúi hoắc. Vợ thằng tư đường đường chính chính thi đậu chức giáo viên, tự thú cái gì? Nó có bản lĩnh có thực lực, cô không có nên ghen ghét đố kỵ, muốn kéo người khác xuống nước có phải không? Hơn nữa việc này thì có liên quan gì tới Thanh Bách. Thanh Bách làm sao có quan hệ tới tận trường trung học Công xã!”



Chị cả Chu lên tiếng: “Con nghe người ta kể lại hôm tổ chức cuộc thi có rất đông người tham gia, sáng sớm cùng ngày các vị giáo viên mới tới trường để ra đề bài, cho nên không một ai có thể biết trước đề.”



Chị ba Chu từ tốn nói: “Toàn bộ nhóm thanh niên trí thức chỉ có một nam thanh niên tên Trần Sơn đậu cả hai môn với số điểm vừa đạt chuẩn, còn lại rớt hết. Riêng mẹ Đại Oa nhà mình cả hai môn đều đạt điểm tối đa, nghe nói các vị giáo viên đều bị thuyết phục.”



Chị cả Chu tiếp lời: “Lúc đầu đúng là mấy người thanh niên trí thức đó không phục nhưng con nghe nói đề thi cực kỳ khó, chỉ có một mình mẹ Đại Oa làm được hết mà còn làm đúng.”




Chị ba Chu: “Bọn họ đều nhăm nhe vị trí này đã lâu, nếu không phải thua tâm phục khẩu phục thì làm sao bọn họ cam tâm bỏ qua, có khi phải ầm ĩ từ lâu rồi chứ cần chi đợi mấy ngày?”



Chị hai Chu trợn mắt há mồm khiếp sợ.



Bà Chu tiếp tục mắng con dâu thứ hai: “Cả ngày tụ tập với con dâu nhà họ Mã, tôi thấy cô sắp ngu xuẩn giống nó rồi đấy.”



Chị hai Chu mất hết mặt mũi, bưng mặt chạy về phòng.



Chị ta khóc lóc thương tâm như phải chịu uỷ khuất gì ghê gớm lắm. Anh hai Chu đi làm về thấy vợ như thế thì nghệt mặt, hỏi: “Làm sao? Ai dám bắt nạt em?”



Lấy tay quẹt nước mắt nước mũi, chị ta sụt sùi nói: “Anh nói xem mẹ Đại Oa thật sự có bản lĩnh tự thi đậu?”



Đến giờ mà chị ta vẫn không chịu chấp nhận sự thật.



Anh hai Chu vẻ mặt mờ mịt: “Ừ, chuyện này đã được quyết định rồi còn gì. Nếu không phải thím ấy có bản lĩnh thì làm sao ngăn chặn được cả đám thanh niên trí thức bên kia, không phải là đã sớm ầm ầm lên rồi à?!”



Nói thật một câu, giờ phút này anh hai Chu rất hâm mộ, hâm mộ chú tư tốt số!



Vốn cứ tưởng chú ấy xui xẻo, vớ phải bà vợ không ra gì. Đã không biết tiết kiệm lại còn ăn hoang phá hoại, quan trọng nhất là lười biếng, có chết cũng không chịu xuống ruộng làm việc. Cuộc sống trước mắt có tốt đến mức nào thì núi vàng núi bạc ăn cũng lở. Không có tiền tiết kiệm rủi tương lai gặp bất trắc thì chỉ có chết chắc. Anh không ham!



Nhưng nào ngờ đâu, còn có ẩn tình phía sau.



Thím tư không tham gia lao động là vì chú tâm học tập. Cái đáng nể nhất là nhiều năm như vậy mà thím ấy không hé răng tiết lộ nửa lời với ai.