Nhiều đồ như vậy, không thể nào đều do Vương Vĩnh Thuận tự mình kiếm được hết, tất cả mọi người đều ở trong một đại đội, mấy năm nay nhà ai sống thế nào, trong lòng mọi người đều tự biết. Sắc mặt Vương Vĩnh Thuận đỏ bừng.Điền Hữu Phúc lười nghe ông ta ngụy biện, vươn tay giật lấy giấy tờ của Vương Anh. "Ông được lắm, Vương Vĩnh Thuận.
Tiêu tiền của cháu gái, ở nhà của cháu gái, ông có còn là đàn ông không?" Vương Anh rụt lại trong góc phòng, làm bộ như cái gì cũng không biết, vẻ mặt vô tội. Vương Vĩnh Thuận bị nói đến xấu hổ không nói nên lời, vẻ mặt người xung quanh nhìn ông ta cũng tràn ngập sự phẫn nộ. Chú hai Điền nhổ một ngụm nước bọt: "Đồ sói mắt trắng* không có lương tâm, tôi còn nói sao Vương Anh lại gầy như vậy, hóa ra là do hai vợ chồng thiếu đạo đức các người bòn rút con bé." *Sói mắt trắng (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ân bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Sói phũ phàng đã hung ác, nổi mắt trắng còn hung ác hơn cả.
Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người. Người bên cạnh cũng chỉ trỏ theo. “Tôi nói mà, lúc trước tôi nghe vợ mấy đứa nhỏ nói có lần sáng sớm nhìn thấy Vương Anh ở ven sông giặt quần áo, tôi còn không tin, cảm thấy Vĩnh Thuận không phải người như vậy, bây giờ nhìn lại… có lẽ Lý Xuân Quyên đã luôn sai sử con bé như người hầu nhà bọn họ." “Địa chủ thời phong kiến cũng không bóc lột người khác đến như vậy, bụng dạ hai vợ chồng này thật sự đen tối đến cực điểm." "Hắc Đản nhà chúng tôi học cùng trường với Vương Diệu Tông, lúc trước thằng bé còn nói Vương Diệu Tông rất hào phóng, toàn ăn ở căng tin trường học, mỗi lần ăn chính là thịt hay bánh bao thịt.” "Loại người này nên để Đại Thụ bắt bọn họ nhốt lại." Điền Đại Thụ cũng phẫn nộ, nếu không phải có Điền Hữu Phúc ở chỗ này, không tới phiên ông ta làm chủ, ông ta đã bắt Lý Xuân Quyên và Vương Vĩnh Thuận lên công xã rồi!Lần này Vương Vĩnh Thuận đã thật sự sợ hãi, lúc trước ông ta còn có thể ngụy biện, cũng cảm thấy Vương Anh chỉ là tiểu nha đầu, dỗ dành một chút dọa sợ liền xong việc, ai ngờ lại nháo lớn đến như vậy, những người này còn nói muốn bắt ông ta lên xã… Vương Vĩnh Thuận run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Vương Anh mang theo vẻ cầu xin: "Tam Nha, là bác hồ đồ, bác đã làm chuyện không phải với cháu…” Vương Anh thở dài trong lòng, đúng là người này có đầu óc hơn Lý Xuân Quyên nhiều, biết lần này giải quyết như thế nào vẫn phải xem ý của “nạn nhân” như cô.
Nhưng Vương Anh không định đồng ý, vất vả lắm mới vạch trần bộ mặt thật của nhà bọn họ ra, cô có điên mới tha cho ông ta.
Điền Hữu Phúc đứng bên cạnh càng không quen nhìn Vương Vĩnh Thuận, trực tiếp đẩy Vương Vĩnh Thuận sang một bên.
Sau đó nháy mắt ra hiệu cho mấy người phụ nữ dẫn Vương Anh đi sang bên cạnh tìm hiểu ngọn ngành câu chuyện. Vương Anh là một cô gái nhỏ, lại bị nhà Vương Vĩnh Thuận ức hiếp mấy năm nay, lúc này có khi cô còn không biết đang xảy ra chuyện gì.
Điền Hữu Phúc đương nhiên biết chuyện này cuối cùng vẫn phải dựa theo ý Vương Anh, dù sao chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, lớn là vì hai vợ chồng này ức hiếp con cái liệt sĩ, đủ để tống bọn họ vào tù mấy năm.
Nhỏ là vì, nếu Vương Anh tình nguyện nói giúp bọn họ thì chuyện nhỏ sẽ hóa không..