[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Ngưu Khí Trùng Thiên

Chương 24




Hạ Hầu Hiên trợn mắt, há hốc mồm, không nghĩ tới Ngưu Ngưu đi gặp Giang Vân Phi là vì mục đích này. Nhưng lại bị Ngưu Ngưu bóc trần mưu đồ liền xấu hổ muốn chết đành phải liều mạng ho khan che dấu. Một bên nhìn trái nhìn phải(xem có bị ai thấy không) một bên nhỏ giọng nói:

– Tốt lắm, tốt lắm. Chúng ta không nên chỉ nói thôi. Ngưu Ngưu không phải ngươi muốn gặp Giang Vân Phi sao? Ta đem ngươi đi. Chúng ta đi thôi.

Nói xong, không đợi Ngưu Ngưu phản đối đã kéo Ngưu Ngưu đi.

Cùng Giang Vân Phi gặp mặt khiến Ngưu Ngưu rất vừa lòng. Ngưu Ngưu vốn nghĩ muốn nhắc nhở Giang Vân Phi đối với Tiểu Đường Tử phải tốt một chút. Nếu hậu cung lục đục với nhau thì phải bảo hộ Tiểu Đường Tử ngốc nghếch kia. Nhưng không ngờ đối phương nói:

– Tẩu tử (chị vợ =))) việc yên tâm đi. Hậu cung của trẫm không có phi tần. Tiểu Đường Tử nếu kết hôn với trẫm sẽ lên làm hoàng hậu. Tuy rằng sẽ có người phản đối nhưng trẫm sớm cũng đã tính toán. Lấy thân phận là hòa thân, bọn họ cũng sẽ không dám nói gì về ngôi vị ấy. Ha hả, không dối gạt gì tẩu tử, ta từ lúc còn nhỏ liền tựa hồ biết được sẽ có một người định sẵn trong đời mình. Ta mười sáu tuổi đăng cơ lại giữ mình trong sạch chính là vì chờ người đó. Nhìn thấy Tiểu Đường Tử lần đầu tiên ta chỉ biết, người trong định mệnh của ta cuối cùng đã xuất hiện.

Ngưu Ngưu không nói gì, chỉ nghĩ hiện tại phải chăng Mạnh bà thang đều là nước lã. Chớ sao hắn vẫn còn giữ được mang máng trí nhớ. Cũng có khi là vì đã hơn mười kiếp, tình yêu đều định sẵn như thế. Cho dù có Mạnh bà thang cũng có thể nhớ đến người kia.

Trên đường hồi cung, Hạ Hầu Hiên cười nói:

– Như thế nào? Ngươi yên tâm rồi chứ? Giang Vân Phi đó tuy rằng bình thường không tốt lắm nhưng lời đã nói ra sẽ không thay đổi. Ta còn không phát hiện ra hắn đối với ai lại chân thành như thế.

Hạ Hầu Hiên nhìn thấy Ngưu Ngưu gật gật đầu, mới cảm khái nói:

– Hắn cùng Tiểu Đường Tử là duyên phận mười kiếp cho nên rất chắc chắn. Còn ta…? Ngưu Ngưu tu luyện ngàn năm, kiếp trước của ta khảng định không cùng duyên phận với ngươi. Nhưng đời này ta vẫn nghĩ muốn bảo vệ ngươi, muốn cùng ngươi đầu bạc răng long. Cũng không biết… không biết tâm nguyện này của ta có thành hiện thực hay không?

Ngưu Ngưu nhìn Hạ Hầu Hiên, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì. Hạ Hầu Hiên thấy Ngưu Ngưu muốn nói lại thôi, không khỏi cười khổ.

– Ngưu Ngưu không cần ngươi phải nói, ta biết mà. Ngươi phải phi tiên, không thể cùng ta ở nhân gian cùng nhau sống quãng đời còn lại. Ha hả, lời này ngươi đã nói tám trăm lần. Là ta vẫn không chịu hết hy vọng mà thôi. Ngưu Ngưu ngươi không cần trừng ta, ta quả thật chưa từng từ bỏ ý định. Cũng cho tới bây giờ ta không nghĩ đến sẽ hủy bỏ tình cảm này, không cho phép mình hết hy vọng. Ta yêu ngươi như thế, yêu ngươi đến mức nếu ngươi không ở bên cạnh liền hận mình không thể hóa thành tro bụi bay đến chân trời góc biển để đi tìm ngươi. Ha hả. Ta thật là ngu ngốc đúng không? Biết rõ… biết rõ ngươi sẽ không ở bên cạnh ta…

Hạ Hầu Hiên ngày thường tuy rằng luôn đem hai chữ “tình yêu” đặt lên trên môi nhưng còn chưa từng nói đến những lời thê thảm như thế. Khiến cho Ngưu Ngưu vốn định cảnh cáo hắn nhưng lại vô pháp nói nên lời. Trên mặt nam nhân ấy xuất hiện một nụ cười đau khổ thê lương liền làm cho tâm tư ngàn năm không dao động của Ngưu Ngưu đau lên một chút.

Không thể như vậy được. Ngưu Ngưu khép mắt lại. Không thể bởi vì một hành động, một lời nói của Hạ Hầu Hiên mà không đành lòng nói lời biệt ly. Nếu còn dây dưa thì tình cảm chỉ càng thêm thâm sâu. Đây không phải là tác phong của Ngưu Ngưu.

Ngưu Ngưu chậm rãi mở mắt, nhìn Hạ Hầu Hiên, thấp giọng nói:

– Hạ Hầu Hiên, ta đã tu luyện ngàn năm. Ta vốn là một yêu tinh không có tâm tư, chỉ một lòng tu đạo. Nhưng là… ta đối với ngươi động phàm niệm. Nhưng… ngươi hẳn đã biết, ta không có khả năng đem trái tim này giao cho ngươi. Thực xin lỗi. Ta… ta vĩnh viễn nhớ rõ ngươi, nhớ ngươi là người thứ nhất cũng là người cuối cùng làm cho tam động tình phàm.

Ngay sau đó, cổ tay Ngưu Ngưu bỗng nhiên bị cầm chặt lấy, âm thanh hoảng sợ của Hạ Hầu Hiên vang lên:

– Không phải. Không phải đâu Ngưu Ngưu. Ý tứ của ta là… Ngươi… đừng xem nó làm thật. Ta… ta và ngươi hay nói giỡn mà. Ta… ta không có thích ngươi đến mức không thể không có ngươi. Ngưu Ngưu… ngươi… không cần tự mình đa tình a.

Hạ Hầu Hiên hối hận đến rối bời. Rõ ràng đã nói chính mình phải nhẫn nại, sao lại thất thần đem lời kia nói ra. Việc Ngưu Ngưu xác định tâm ý, phải chăng rồi sẽ ly khai hắn. Chớp mắt một cái, tâm trí Hạ Hầu Hiên bỗng nhiên trống rỗng.

– Hạ Hầu Hiên, ngươi…

Ngưu Ngưu nhìn bộ dạng chật vật của Hạ Hầu Hiên không biết nên nói gì cho tốt. Chỉ có nước mắt lưng tròng “Đế vương nhân gian này đối với tình cảm thật sự quá ngu dài. Chẳng lẽ hắn không biết ở bên cạnh mình một cách đối với hắn chỉ là uống rượu độc giải khát mà thôi. Thế nhưng… sao vẫn không chịu buông tay chứ?”

– Tiểu Đường Tử ngày mai đi hòa thân phải không?

Quyết tâm cứng rắn của Ngưu Ngưu đã quay lại, Ngưu Ngưu khụt khịt mũi mờ lời đề nghị. Đêm nay, cả đêm hôm nay sẽ bồi ở bên người Hạ Hầu Hiên. Đợi cho đến hừng đông, cho dù là sơn tháp địa hãm*, Ngưu Ngưu cũng muốn rời đi nơi này.