Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 73: Phức vương




“Hắn vì sao còn chưa tỉnh lại?”

Tuy nhiệt độ cơ thể Cố Thính Ngữ đã từ từ khôi phục, nhưng hắn vẫn chìm sâu trong hôn mê, thật lâu không có tỉnh lại.

“Tốt nhất đây không phải là thủ đoạn của ngươi.” Trọc Âm đã mất hết kiên nhẫn, y siết chặt sợi dây trói, hắc báo liền rầm rầm ngã xuống đất. Dây xích này tuy mềm nhưng có gai trên thân đã cắm sau vào trong cổ hắc báo, lực đạo của Trọc Âm khiến cho da thịt của hắc báo rách thêm

“… Thuốc giải này chỉ có thể trì hoãn độc tính…” Hắc báo chậm rãi đứng lên, không thèm để tâm tới vết thương đang rướm máu “Muốn cứu hắn, phải có được kết tinh của Phức Vương.”

Bầu không khí trong nháy mắt biến hoá kì lạ trầm xuống

“Dạ Dẫn Thư, ngươi là cố ý đi.”

Phúc Vương là một loại hoa song sinh hiếm thấy, một gốc cây Phúc Vương trưởng thành có chiều cao hai bên trái phải khoảng chừng hai mét, hình dáng của nó cực kì quỷ dị Từ dứơi nền đất trồi lên hai cành hoa trụi lủi, chia đầu của nó thành hai đoá hoa cực lớn.

Hai đầu hoa này một đầu nở về phía bắc, một… đầu khác thì ngược lại. Hai đoá này lớn lên giống như nhau, cánh hoa có màu tím hồng, nụ hoa giống như một đứa trẻ dị dạng mặt đầy máu, mơ hồ có thể thấy môi cùng hai mắt khép chặt.

Kết tinh của Phúc Vương sẽ do bông hoa ở phíaNamphun ra, vấn đề là trong suốt quá trình này, một… đầu hoa kia cần một lượng máu thật lớn. Người cung cấp máu phải là tự nguyện, nếu như giãy dụa thì sẽ kinh động đến Phức Vương, như vậy thì… cái đầu kia sẽ không thể phun ra kết tinh.

Thường thường kẻ bị Phức Vương hút hết máu sẽ trở thành xác khô, nói cách khác, nếu như muốn cứu Cố Thính Ngữ, nhất định phải hi sinh một người trong bọn họ.

Trọc Âm lôi hắc báo đi đầu, Thanh Tước cõng Cố Thính Ngữ trên lưng theo sát phía sau, còn Niệm hành đi ở cuối cùng, dọc đường đi ba người đều im lặng không nói gì, tất cả đều có tâm sự.

Bọn họ đương nhiên cũng biết đây là quỷ kế của Dạ Dẫn Thư, trong ba người bất cứ ai làm người cung máu, cũng có thể làm suy yếu rất nhiều sức chiến đấu của bọn họ.

Bọn họ cũng không sợ chết Cái bọn họ sợ là không thể ở bên Cố Thính Ngữ dần dần vượt qua những năm tháng sau này.

Hắc báo thấy ba người trầm mặc, hơi nở một nụ cười chế giễu.

Nơi Phức Vương xuất hiện là khu trung tâm của rừng cây, cây cối ven đừơng sum xuê dị thường, cành lá to lớn giao vào nhau, trên cành còn có những dây leo rắc rối phức tạp, trong lá cây thỉnh thoảng còn có các sinh vật kì dị chợt loé qua, lũ nhện màu sắc sặc sỡ kịch độc cùng côn trùng bò sát phát ra ánh sáng huỳnh quanh an tĩnh nhìn chăm chú vào bọn họ. Trên đỉnh đầu cành lá rậm rạp che kín bầu trời, nghiễm nhiên tạo thành một đại dương màu xanh lá trên cây.

Bỗng nhiên, nguyên bản cây cối rậm rạp hình như bị một sức mạnh không biết tên cắt đứt, trên một mảnh đất trống, ngoại trừ một gốc cây kì dị đứng ở giữa vùng đất trống, trong vòng ba trượng(1 trượng là 10 mét) xung quanh không có lấy một ngọn cỏ.

Bọn họ rốt cục tìm đựơc Phức Vương rồi.

Thanh Tước nhẹ nhàng đặt Cố Thính Ngữ xuống dưới một gốc đại thụ, sau đó nhìn Cố Thính Ngữ không nói gì.

Y thực sự rất mong muốn thời gian có thể dừng lại, dừng lại ở khoảng thời gian Cố Thính Ngữ tươi cười với y. Cho dù Cố Thính Ngữ không yêu y, cho dù đường nhìn của Cố Thính Ngữ có chú ý vào người khác, Thanh tước vẫn cam tâm tình nguyện yên lặng ở một bên bảo vệ cho hắn.

Đôi khi y thậm chí còn có ảo tưởng về cuộc sống sinh hoạt sau này của bọn họ, sáng sớm y sẽ gọi hắn rời giường, đến tối y sẽ vì hắn làm cơm, nhưng mà…

Sẽ còn có sau này sao?

Cuối cùng Thanh Tước đứng lên, ánh mắt y nhìn về phía Trọc Âm cùng Niệm Hành.

Đoạn đường sau này… Nhờ vào các ngươi…

Biểu tình của Niệm Hành ngưng trọng “Nếu như ngươi gặp chuyện không may… Tiểu Ngữ dù có tỉnh lại, hắn cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình.”

“Mạng của ta là của hắn.”

Nhìn Thanh tước xoay người đi về phía Phức Vương, Trọc Âm cùng Niệm hành nhìn theo bóng lứng của Thanh Tước, biểu tình phức tạp…

Có một loại cảm giác không thể nói thành lời sinh sôi, bọn họ có thể hiểu đựoc cảm thụ của Thanh Tước, nhưng bọn họ trong lúc này còn chưa hiểu đựơc, từ đáy lòng họ đang chậm rãi chấp nhận đồng thời tiếp thu một người nữa cũng yêu Cố Thính Ngữ, giống như họ.

Thanh Tước đi vào giữa khu đất trống, ngón tay giữa của y chạm vào giữa nụ hoa phía Bắc chỉ thấy nụ hoa màu tím kia, có một đừơng viền máu mơ hồ giống như miệng của một đứa bé mở ra, chậm rãi ngậm lấy ngón tay của Thanh Tước.

Thời gian dường như ngừng lại, mỗi một giây đồng hồ đều trở lên thong thả khác thường, sắc mặt của Thanh Tước rõ ràng đã bắt đầu tái nhợt, mà Phức Vương sau khi hấp thu đựoc chất dinh dưỡng cũng chậm rãi duỗi thẳng thân hoa ra.

Thân thể Thanh Tước không tự chủ đựơc run lên nhè nhẹ, mà đầu hoa… không chút sứt mẻ kia, vẫn chưa có chút dấu hiệu nào là sắp phun ra kết tinh.

“Niệm Hành…” Mắt thấy Thanh Tước quỳ một gối xuống đất, Trọc Âm bông đưa dây xích đang trói hắc báo cho Niệm Hành “Ta đi giúp Thanh Tước một tay, ngươi trông coi y cho tốt.”

“Quên chuyện đó đi.” Niệm Hành thở dài “Ta biết ngươi muốn Tiểu Ngữ sau khi tỉnh lại sẽ đối với ngươi biết ơn rất nhiều, ta sẽ không nhường cơ hội đó cho ngươi đâu”

Đường nhìn của Thanh Tước bắt đầu không rõ, y cảm thấy rõ máu trong người đang nhanh chóng mất đi, hấp thu sinh mệnh của bản thân, gốc cây này là một con quái vật hút năng lượng vào cái bụng không đáy của nó.

Bỗng nhiên có người vỗ vai bản thân, Thanh Tước ngẩng đầu, ngoài ý muốn thấy gương mặt lo lắng của Niệm Hành.

“Tới lượt ta rồi.” Niệm Hành thấp giọng nói

Niệm Hành cẩn thận rút ngón tay của Thanh Tước ra, lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai đem ngón tay của mình nhét vào trong miệng Phức Vương, cái cây khổng lồ này hơi lay động vài cái, một lát sau lần thứ hai ngậm miẹng lại, bắt đầu mạnh mẽ hút máu của Niệm Hành.

Hắc báo ở một bên khó có thể che giấu đựơc kinh ngạc trong lòng Tại sao lại có thể như vậy?

Tình huống này cùng những gì y dự tính hoàn toàn trái ngược, trong nhiều ngày tỉ mỉ quan sát, ba người Thanh Tước tựa hồ đối với nhân loại kia có một loại dục vọng độc chiếm rất mạnh mẽ, giữa họ trong lúc đó không có nhiều sự phối hợp, y vốn muốn lợi dụng thú tính trong dục vọng độc chiếm của mỗi người để  gây xích mích trong quan hệ của họ, nhưng kết quả vì sao lại biến thành như vậy…

Màu sắc của bông hoa phíaNamcàng ngày càng đậm, gương mặt đầy máu của đứa trẻ trong cánh hoa dần dần từ màu tím chuyển sang tím đậm hơn, thế nhưng… ở đầu kia Niệm Hành cũng đã dần dần ngã xuống mặt đất…

Trcọ Âm muốn nói cho bản thân phải lãnh tĩnh, theo suy nghĩ của y trong quá khứ, y sẽ chờ cho bọn Niệm Hành Thanh Tước chậm rãi chết đi, sau cùng sẽ chỉ còn có một người độc chiếm Cố Thính Ngữ.

Đây là ngư ông đắc lợi, không có líu ríu ghê tởm, không còn có kẻ nào quấy nhiễu bọn họ hoan ái nữa.

Nhưng điều khiến Trọc Âm buồn bực chính là, thân thể y lại không chịu nghe lệnh… Y đem xiềng xích buôộ chặt vào thân cây, sau đó nhanh chóng chạy tới bên cạnh Thanh Tước cùng Niệm Hành.

“…Ngươi… Tảo biển y… Coi như… Có lương tâm…”

“Thằng ngốc vô dụng.”

Thanh Tước chuyển… qua bên một đầu hoa khác, lúc này khuôn mặt trẻ con đầy máu đã hoàn toàn đen kịt lại, đôi môi không sạch sẽ chậm rãi nhúc nhích, toàn thân Phức Vương kịch liệt run rẩy, đúng lúc này một vật tròn tròn nho nhỏ trong suốt phát sáng từ trong cái miệng màu đen bay ra.

Kết tinh này tinh khiết tựa như bông tuyết, nó vừa xuất hiện, liền bị Thanh Tước bắt lấy trong tay.

Cùng lúc đó, Trọc Âm cũng rút ngón tay ra, ba người nhanh chóng bay về phía Cố Thính Ngữ, kết tinh của Phức Vương trong thời gian ngắn sẽ tan ra, bọn họ cần nhanh chóng đưa nó vào miệng Cố Thính Ngữ.

“Ân…” Sau một thời gian dài, nghe thấy thanh âm quen thuộc lần thứ hai truyền đến, thấy lông mi của Cố Thính Ngữ hoơ rung động, vô luận là Thanh Tước, TRọc Âm hay là Niệm Hành, trong ***g ngực bọn họ đều có một trận tim đậm loạn nhịp cùng một cỗ ấm áp chảy xuôi.

Đó là một loại cảm xúc giống như rất muốn khóc.

Cố Thính Ngữ mở mắt, mọi người vừa muốn thở ra, bỗng nhiên hai bên trái phải đều truyền đến một trận gào rống. Mặt đất dưới chân rung lên nhè nhẹ, cách vài bước xung quanh PhứcVương rung chuyển dữ dội, nụ hoa ở hai đầu mở lớn cái mồm máu gào thét.

Trọc Âm nâng Cố Thính Ngữ dậy nói “Đi mau!!”

Phức Vương là một loài dị vật song sinh thuộc loài lưỡng tính, mỗi khi nó kết tinh thì một đầu vừa… kết tinh, một đầu…. của hoa sẽ chuyển động cành hoa đem kết tinh nuốt vào.

Vừa rồi Phức Vương do bị hương vị của máu mê hoặc tạm thời quên việc nuốt lại kết tinh, nhưng hiện tại nó tựa hồ như đã có phản ứng lại, Phức Vương lúc này sẽ ăn tất cả những sinh vật ở gần nó trong vòng ba trượng.

Cố Thính Ngữ đựơc Trọc Âm nâng dậy chậm rãi rời khỏi phạm vi công kích của Phức Vương, ngay khi bọn họ gần thoát hiểm tới nơi thì, Cố THính Ngữ nhìn lại bỗng thoáng thấy một thân ảnh màu đen.

Một hắc báo đang bị xiềng xích cột chặt, mặc dù nó liều mạng giãy dụa, nhưng vẫn không thoát khỏi trói buộc, Phức Vương phẫn nộ vặn vẹo nụ hoa cực lớn ở hai đầu, hắc báo mắt thấy nguy cơ sắp ập đến, nó gầm rú kéo theo vết thương đầy rẫy trên cơ thể rách ra…

đường nhìn của hai bên chạm vào nhau… Cố Thính Ngữ thấy đựơc một đôi mắt tuyệt vọng.