Thập Điện Chiến Tôn

Chương 33




Nhìn thấy mọi người trong nhà họ Lâm chỉ trích Lâm Nhược Sơ, Lăng Thiên sao có thể chịu đựng được? Anh tức giận đi về phía Lâm Nhã nhưng lại bị Lâm Nhược Sơ tóm lấy tay.

Cô giận dữ nói: “Anh có thể ngừng gây rắc rối cho tôi được không?”

“Nhược Sơ, nghe anh nói này, cái máy quay phim vừa nãy…”

“Nếu anh không muốn hại chết tôi thì im miệng cho tôi, đừng nói nữa!” Lâm Nhược Sơ tức tới phát khóc, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Đúng lúc này, điện thoại của nhà họ Lâm đột nhiên vang lên.

Một người hầu vội vàng chạy tới nói: “Lâm gia chủ, là Thống đốc Lý gọi đến.”

Tim ông cụ đập thình thịch, ông ta nhanh chóng đi nghe điện thoại.

“Lâm gia chủ, mọi việc sắp xếp như thế nào?” Sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, Thống đốc Lý vẫn lo lắng, trên đường đi lại gọi điện cho ông cụ Lâm.

“Tôi sẽ sắp xếp ngay, ngay lập tức!” Ông cụ Lâm nơm nớp lo sợ nói.

“Hiệu suất của ông có chút chậm! Có phải ông cho rằng tôi không nên quản chuyện của nhà họ Lâm các người không?”

“Thống đốc Lý, ngài hiểu lầm rồi. Tôi đang tổ chức họp gia đình, dự định nhường căn phòng tốt nhất cho Lâm Nhược Sơ ở.” Ông cụ Lâm nhanh chóng nói dối, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

“Tốt nhất là ông đừng làm tôi thất vọng! Nếu ông dám dùng thủ đoạn để qua mặt tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho ông!”

Đặt điện thoại xuống, ông cụ Lâm gần như ngồi phịch xuống đất, ông ta hít một hơi thật sâu, ổn định cảm xúc lại rồi mới bước ra ngoài.

Lúc này ông ta đã xác định Thống đốc Lý chính là kẻ đứng sau chuyện của Lâm Nhược Sơ. Cho dù Lâm Nhược Sơ không thừa nhận thì ông ta cũng chắc chắn. Nếu không thì làm sao Thống đốc Lý lại quan tâm đến việc của nhà họ Lâm như vậy.

Mà thái độ của ông ta cũng thay đổi ngay lập tức, ông ta quát lớn một tiếng trong đại sảnh.

“Câm hết miệng cho tôi!”

Mọi người trong nhà họ Lâm lập tức im lặng.

Trong lòng ông cụ Lâm biết nếu vào lúc này dạy cho Lâm Nhược Sơ một bài học như lời người trong nhà nói, Thống đốc Lý nhất định sẽ không bỏ qua cho nhà họ Lâm.

Bây giờ, trước tiên ông ta phải tìm cách ổn định Lâm Nhược Sơ, sau đó chờ cơ hội trả thù.

Ông ta mỉm cười đi tới trước mặt Lâm Nhược Sơ: “Nhược Sơ à, nhà họ Triệu đã bị người ta đập phá, ông nội cũng không thể tiếp tục đẩy cháu vào hố lửa nữa đúng không? Cuộc hôn nhân này đã không thành, có thể coi là phúc của cháu. Sau này ông nội lại tìm một nhà tốt cho cháu. Từ mai trở đi, cháu không cần ở căn nhà cũ bên ngoài kia. Cháu và cha mẹ cháu dọn đến ở biệt thự nhà họ Lâm chúng ta đi!”

“Còn nữa, cháu vẫn luôn là người mà ông coi trọng nhất. Bắt đầu từ ngày mai, cháu sẽ quay lại tập toàn của gia tộc, bắt đầu đi làm, hơn nữa còn được thăng chức trực tiếp lên vị trí giám đốc tập toàn!” Mục đích ông cụ Lâm làm như vậy là muốn thuận nước đẩy thuyền lấy lòng Thống đốc Lý.

Sau khi nghe lời ông cụ nói, mọi người trong nhà họ Lâm đều sửng sốt. Dọn về biệt thự còn chưa tính, lại còn muốn cho cô quay về tập đoàn, còn thăng chức giám đốc cho cô?

Đặc biệt là Lâm Nhã, mí mắt cô ta giật giật.



Trong lòng cô ta không phục, do đó càng thêm chán ghét Lâm Nhược Sơ hơn!

Lâm Mậu cũng đang kìm nén cơn giận, phải biết rằng anh ta mới đảm nhận chức vụ giám đốc công ty chưa đầy mấy ngày, hiện tại sắp bị thay thế bởi người mà anh ta ghét nhất, sa anh ta lại cam tâm cho được?

“Ông nội, ông thực sự có ý định giao cho cô ta chức giám đốc à? Ông nội, cô ta chính là… Của nhà họ Lâm của chúng ta…”

Lâm Mậu chưa kịp nói hết lời thì ông cụ Lâm đã hét lớn một tiếng, quát mắng Lâm Mậu.

“Cháu câm miệng cho ông!”

Tiếng gầm lớn này khiến cả đại sảnh đều im lặng, không ai dám nói gì nữa.

Lâm Mậu mặc dù cảm thấy uất ức nhưng cũng không dám thở mạnh.

Ông nội phát uy, từ trước đến nay không ai dám trái lời.

Tuy nhiên, anh ta không biết tại sao ông nội lại đột nhiên giao vị trí giám đốc công ty cho Lâm Nhược Sơ.

Mãi đến khi ông cụ lặng lẽ nháy mắt với anh ta, trái tim đang lo lắng của anh ta mới dần bình tĩnh lại.

Chẳng lẽ đây là kế hoạch của ông nội?

chapter 33 đừng trách bố

Trên thực tế, hai câu này của ông cụ giống như một quả bom, khiến Lâm Nhược Sơ cũng trợn mắt há hốc mồm.

Nhưng từ xưa đến nay cô luôn là người tốt bụng, cơ bản sẽ không coi đây là kế hoạch hèn mọn của ông cụ.

Cô đã bỏ ra rất nhiều công sức vì công ty của gia tộc, đặc biệt là trong 5 năm qua cô đã dồn hết tâm huyết vào đó. Ngoài con gái ra, công ty của gia tộc thực sự đã trở thành chỗ dựa thứ hai của cô. Sao cô có thể đành lòng nhìn mọi công sức của mình ở công ty trở nên lãng phí?

Nhưng có một việc cô phải nói rõ với ông cụ, vì thế nói: “Cháu có thể về làm ở công ty gia tộc, nhưng chuyện ông nói sau này sẽ tìm một gia đình khác cho cháu thì không cần nữa.”

“Được, được, cháu nói thế nào thì là thế ấy. Tối hôm nay ông sẽ cho người dọn dẹp phòng ở cho cháu. Ngày mai ông sẽ cử người đích thân đón cháu và cha mẹ cháu đến đây sống!” Ông cụ Lâm nhanh chóng nói.

Thật ra, Lâm Nhược Sơ không quan tâm việc có sống trong biệt thự nhà họ Lâm hay không, yêu cầu về chỗ ở của cô cũng không cao như vậy. Chỉ cần có một nơi để nghỉ ngơi là đủ. Nhưng cô biết cha mẹ cô luôn hy vọng có thể sống trong biệt thự của nhà họ Lâm.

Bởi vì, trong lòng cha mẹ, chỉ có sống trong biệt thự nhà họ Lâm mới có thể coi là người nhà họ Lâm thực sự, mới được người ngoài kính trọng.

Bao năm qua, vì bị người trong gia tộc tẩy chay mà phải sống trong căn nhà cũ kỹ bên ngoài nên cha mẹ cô thường xuyên bị người khác cười nhạo.

Cô nghĩ nếu cha mẹ biết ngày mai có thể chuyển đến biệt thự thì họ sẽ rất vui mừng.

Có lẽ đây chính là nhờ họa mà được phúc. Giây phút đó, trong lòng Lâm Nhược Sơ cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Lăng Thiên không muốn chọc giận Lâm Nhược Sơ, cô không cho anh nói chuyện, cho nên anh cũng không nói gì, nhìn thấy sự tình hiện tại nhờ một cuộc gọi của Thống đốc Lý mà lắng xuống, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.



Tuy nhiên, Lăng Thiên vẫn luôn ghi nhớ những kẻ bỉ ổi trong nhà họ Lâm, sau này anh nhất định sẽ dạy cho họ một bài học!

Sau khi Lâm Nhược Sơ và Lăng Thiên rời đi, Lâm Mậu nhịn không nổi mở miệng hỏi ông cụ.

“Ông nội, ông gọi con khốn Lâm Nhược Sơ này trở lại công ty còn giao cho nó chức giám đốc, rốt cuộc là ông nghĩ gì thế?”

“Đúng vậy, cha, thằng nhóc Mậu mới làm giám đốc được mấy ngày, cha đã yêu cầu nó nhường chức cho Lâm Nhược Sơ, chúng con không hiểu, cha định làm gì vậy?” Lâm Giang cũng nói tiếp.

Mọi người trong nhà họ Lâm đều lên tiếng phụ họa, cả đại sảnh lập tức trở nên ồn ào.

Ông cụ Lâm hơi nheo mắt, khóe miệng mang theo nụ cười đầy ẩn ý nói: “Tôi làm vậy còn chẳng phải vì suy nghĩ cho cả gia tộc chúng ta sao. Nếu không làm thế thì đêm nay nhà họ Lâm của chúng ta có thể sẽ trở thành nhà họ Triệu thứ hai! Chẳng lẽ các người muốn nhìn thấy gia tộc chúng ta sụp đổ, hoàn toàn bị hủy diệt sao?”

Mọi người vẫn còn ngơ ngác như cũ!

“Các người nghĩ lại xem, mặc dù Lâm Nhược Sơ không muốn nói ra nhân vật lớn là ai nhưng tất cả các dấu hiệu đều cho thấy rằng kẻ đó nhất định chính là Thống đốc Lý. Trong nháy mắt san bằng khách sạn Hoàng gia và nhà họ Triệu. Có thực lực như vậy, trong số các người ai có thể chính diện đối phó được đây?”

Toàn bộ đại sảnh không có ai lên tiếng.

Ông cụ Lâm nói tiếp: “Cho nên, đây là đi con đường vòng. Tôi gọi Lâm Nhược Sơ về công ty gia tộc, đồng thời để cô ta nắm giữ một chức vụ quan trọng trong công ty. Thống đốc Lý sẽ không thể nghĩ đến việc hủy diệt công ty gia tộc của chúng ta nữa. Hơn nữa, tôi còn thuận nước đẩy thuyền đưa cho ông ta một ân tình, khiến ông ta nhìn tôi bằng con mắt khác. Hơn nữa, nếu Lâm Nhược Sơ sống ở biệt thự của chúng ta vậy chẳng phải cái biệt thự này cũng an toàn sao? Chẳng lẽ, ông ta còn khiến Lâm Nhược Sơ trở thành kẻ vô gia cư đợc sao, chiếm đoạt biệt thự của chúng ta? Bề ngoài, tôi làm việc này theo chỉ thị của ông ta nhưng thực ra tôi đang suy nghĩ cho an nguy của gia tộc chúng ta.”

Khi ông cụ nói những lời này, mọi người trong nhà họ Lâm lập tức hiểu ra.

An toàn nhất là sống và làm việc cùng với Lâm Nhược Sơ.

Đại sảnh lập tức ồn ào trở lại.

“Ông nội, thủ đoạn của ông thật cao minh!”

“Đúng vậy, gia chủ, phương pháp của ngài đúng là tốt nhất!”

“Cũng không nhìn xem ông nội là ai, chúng ta có thể so sánh với ông được sao?” Lâm Mậu dùng bộ mặt nịnh nọt thường ngày của mình để lấy lòng ông cụ.

Ông cụ Lâm vỗ vai Lâm Mậu cười nói: “Mậu, đừng lo lắng, mặc dù ông đã giao chức vụ giám đốc của cháu cho Lâm Nhược Sơ nhưng dù sao trong mắt ông vẫn không coi trọng nó. Người thừa kế trong nhà sớm muộn gì vẫn là cháu. Các ngươi đã ai từng thấy một người phụ nữ làm tình nhân bên ngoài được yêu thương lâu dài chưa? Tôi nghĩ, nhiều nhất là một năm nữa, nó sẽ bị Thống đốc Lý bỏ rơi, đến lúc đó các người có thể trở mình! Đương nhiên, trong thời gian này các người vẫn có thể tạo một số rắc rối ở trong công ty cho nó, khiến nó không được dễ chịu. Dù sao các người không ra tay đánh nó thì Thống đốc Lý cũng không thể làm gì các người.”

Lâm Mậu nghe vậy, trong mắt lập tức hiện lên ác ý, chờ khi bị đàn ông chơi chán rồi thì ngày tốt lành của cô cũng sẽ chấm dứt!

Ngày mai không phải cô muốn tiếp tục đến làm việc ở công ty gia đình sao?

Xem tôi làm cho cô mất mặt, khó coi như thế nào đi!

Cô nghĩ rằng bây giờ mình làm giám đốc công ty thì có thể ở trên tôi sao?

Cho dù Thống đốc Lý chống lưng cho cô, nhưng tôi tra tấn gây rắc rối cho cô ở nơi làm việc thì ông ta cũng không thể làm gì tôi chứ?

Cùng lúc đó, hôm nay Lâm Nhã bị Lâm Nhược Sơ quát lại, cũng âm thầm có kế hoạch trả thù trong lòng.