Thập Di Ơi! Yêu Lần Nữa Nhé

Chương 32




Về chuyện này, Tư Sâm vẫn rất tôn trọng ý kiến ​​của Lý Thập Di, hai người cũng chọn thời gian rảnh rỗi để cùng nhau đến thăm ông cụ Dung.

Khi thời gian đến gần, nói không căng thẳng là giả. Lý Thập di không thể tập trung vào việc học, cũng thường rơi vào trạng thái lơ lửng trên chín tầng mây, bạn cùng phòng cũng nhận ra sự khác thường của cậu, đặc biệt là "fanboy nhí thầm kín" Hà Trí Dịch.

Xác định quan hệ với Tư Sâm được một thời gian, trong lúc đó Tư Sâm lại muốn cậu từ trường chuyển ra ở cùng hắn, nhưng Lý Thập Di vẫn chưa để cho người đàn ông hoàn toàn xâm nhập vào cuộc sống của mình nên vẫn không đồng ý.

 

Nếu lần này sau khi gặp người lớn mà không có chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì cứ tùy theo người đàn ông thôi.

Hà Trí Dịch không biết làm thế nào để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, thừa dịp không có ai trong phòng, hắn một bên giả vờ soạn bài một bên nói bóng nói gió, "Xem cậu mấy ngày nay trạng thái không tốt lắm, xảy ra chuyện gì hả, cậu nói ra đi, anh em có khi còn có thể giúp cậu tìm ra cách giải quyết."

 

Lý Thập Di vốn đang ngẩn người lại nghe hắn nói như vậy, hai người đều là người trong giới, nói không chừng sẽ có kinh nghiệm.

  

"Cậu từng có bạn trai chưa?"

  

Hà Trí Dịch bị sặc một cái, "Ặc, không có." Hắn nghĩ thầm mình vẫn là một tên gà mờ, đến cả tay con trai hay con gái cũng chưa từng nắm qua, đương nhiên là lần hôn trộm kia thì không tính, đó chính là khoảnh khắc vinh quang nhất trong cuộc đời, có thể nói là suốt cả đời hắn.

  

Lý Thập Di cũng sửng sốt, "Vậy sao giúp tôi được?"

  

Hắn nuốt nước bọt, "Tôi, kiến thức lý thuyết của tôi rất phong phú?"

"..."

Lúc bí đường cái gì cũng có thể chơi liều, Lý Thập Di mặc kệ Hà Trí Dịch là dựa vào cái gì, trực tiếp nói thẳng: "Nếu bạn trai cậu muốn dẫn cậu về nhà ra mắt thì cậu nên làm những gì?"

  

Hà Trí Dịch không ngốc, dĩ nhiên sẽ hiểu được lời nói của cậu là có ý gì.

Hắn nhất thời cúi mặt, khóc không ra nước mắt, nam thần đây lại bị con heo nào bắt đi nữa rồi ư? Đã tiễn được một tên Hạ Phong làm hắn chán ghét thì giờ lại xuất hiện một tên khác nữa, lần này tiến triển còn nhanh hơn lại còn dẫn về gặp phụ huynh, vậy hắn còn có cơ hội không?

Ai bảo hắn nhát gan, ai bảo hắn sợ hãi, Hà Trí Dịch như đang bóp nghẹt trái tim mình đến chết.

 

"Cậu... Bạn trai có tốt với cậu không?" Do dự rất lâu, Hà Trí Dịch yếu ớt hỏi.

"Hả?"

  

Lý Thập Di nghĩ tới Tư Sâm đã mang đến cho cậu cảm giác an toàn mà cậu chưa từng có được, cậu không khỏi mỉm cười, khuôn mặt lúc này cũng trở nên sinh động rạng ngời hơn, "Anh ấy đối với tôi cũng không tệ."

Hà Trí Dịch trong lòng chua xót, nhưng lại thật lòng thấy mừng cho nam thần, bởi có thể có một người đàn ông thật sự cưng chiều bảo vệ cậu, luôn đứng về phía cậu.

"Thoát kiếp FA rồi nhớ mời tôi ăn cơm đó, tôi sẽ giúp cậu xem xét." Hà Trí Dịch cười khổ, trong lòng chua xót chỉ có mỗi mình biết, hắn dự định sau bữa cơm sẽ tiếp tục chôn sâu tận đáy lòng đoạn tình cảm chưa từng thấy ánh sáng này.

  

Lý Thập Di nghĩ là bạn cùng phòng, mời một bữa cơm cũng không có gì to tát nên đã đồng ý. Nhưng đám Liêu Diệp thì thôi, đồng tính dù sao cũng không phải là chuyện gì đáng để khoe khoang, nếu đã định dọn ra ngoài ở thì cũng không nên gây thêm rắc rối.

Vì vậy mãi đến tận cuối cùng, Hà Trí Dịch cũng không đưa ra được kế hoạch tử tế nào.  

Để ra mắt người lớn thì luôn cần phải chuẩn bị quà gặp mặt. Lý Thập Di nghe từ miệng Tư Sâm cũng đã biết ông ngoại của hắn là ai, khi còn trẻ ông chính là nhân vật quyền lực của thành phố T, thống trị cả một phương, có thể tưởng tượng được không hề đơn giản. Một nhân vật như thế thì quà cáp bình thường hẳn là sẽ không lọt mắt nổi rồi, mà những thứ tầm cỡ thì tạm thời Lý Thập Di không có năng lực đó.

  

Vì vậy đem vài món ăn nhẹ là được rồi.

 

Đến ngày, Tư Sâm tới sớm đón Lý Thập Di tan học.

  

Vừa lên xe Lý Thập Di vội vàng hỏi: "Anh giúp em xem bộ đồ này thế nào, nhìn có ngoan không?"

 

Ánh mắt Tư Sâm vốn vẫn luôn đặt trên mặt cậu, khuôn mặt tươi sáng giờ phút này tràn ngập lo lắng, hắn nghĩ mấy ngày nay chắc cậu cũng không dễ chịu gì nên không khỏi thấy có lỗi, nếu không phải bận rộn chỉnh đốn lại mấy việc vặt vãnh nhà họ Tư và xử lý đám vô dụng đó thì cũng không đến mức kéo dài lâu như vậy.

Nghe thấy Lý Thập Di hỏi, hắn lập tức tập trung nhìn quần áo của cậu.

Tủ quần áo của Lý Thập Di từ lâu đã bị cái tên có "sở thích mất nết" Tư Sâm chiếm giữ, cứ hai ba ngày là dẫn cậu đi thử quần áo, ăn mặc như ngôi sao thiếu gia nhà ai vậy, sau đó hắn tự tay cởi ra rồi làm chút chuyện không thể tả được. Cho nên bộ đồ cậu mặc hôm nay là bộ mà cậu cùng Hà Trí Dịch chọn mua cách đây vài ngày.

  

Lý Thập Di không có khái niệm gì về đẹp hay xấu, nhưng nhìn ánh mắt Hà Trí Dịch khi đó đột nhiên sáng lên nên cậu nghĩ hẳn là cũng không tệ lắm, cũng rất phù hợp với ngày hôm nay nên đơn giản mặc vào.

Cậu mặc một chiếc áo len dệt màu trắng đơn giản kết hợp với quần jean tối màu, làm nổi bật lên mặt mày đẹp như tranh vẽ, trông vô cùng non mềm.

Ánh mắt Tư Sâm dần tối sầm lại, hầu kết cũng trượt lên trượt xuống, "Rất ngoan, trông em rất giống học sinh." 

  

Lý Thập Di nghe hắn nói vậy nên cũng yên tâm, cậu nghĩ người lớn tuổi hẳn là thích những đứa trẻ ngoan ngoãn.

Nhưng cậu lại nghe Tư Sâm nói: "Cơ mà lại làm cho anh già hơn, để người khác nhìn thấy còn tưởng anh là trâu già thích gặp cỏ non..." Tư Sâm mấy ngày trước còn thấy may mắn vì mình lớn tuổi cùng với kinh nghiệm sâu sắc, ấy thế mà hôm nay lại tự vả như vậy đó.

  

"Cũng không phải vậy," Lý Thập Di vẻ mặt kiểu anh thì lời quá rồi, "Nhưng mà em không ghét bỏ anh là được rồi."

Nhìn thấy Tư Sâm, người vẫn luôn mạnh mẽ cứng cỏi trước mặt mình giờ phút này tâm tình có chút suy sụp nên Lý Thập Di đành phải lại gần vỗ vỗ tay hắn, nghĩ cách làm thế nào để an ủi trái tim người cha già đang bị tổn thương này.

  

"Mặc dù anh lớn hơn em nhưng anh... cũng đẹp trai mà."

 

Lý Thập Di không biết làm sao để khen ngợi người khác, vốn từ vựng thiếu thốn quả thực không giống như sinh viên tài năng của trường danh tiếng.

   

Tư Sâm ôm cậu hung hăng hôn một cái, đến lúc hôn xong rồi mặt cậu đỏ bừng bừng, cậu lúc này mới hiểu ra là cái tên này đang trêu chọc cậu mà thôi.

Đồ súc sinh, đồ cặn bã.

  

Lý Thập Di rủa thầm suốt cả đường đi, nhưng ngược lại cậu cũng không thấy lo lắng nữa.

  

Cho dù không muốn thế nào thì cuộc hành trình vẫn kết thúc.

  

Xe đi qua một cánh cửa, rồi lại băng qua một con đường rừng dài hẹp, cuối cùng dừng ở trước cửa một ngôi nhà, không giống như những biệt thự bình thường bên ngoài, cánh cổng cổ kính nặng nề khắc dấu vết của năm tháng, xuyên qua hàng rào nhìn vào trong sẽ thấy có một bãi cỏ cực lớn, những hàng cây cổ thụ đứng thẳng tắp bên cạnh làm nổi bật ngôi nhà chính vừa trang trọng lại uy nghiêm.

Đứng trước cánh cửa lớn, Lý Thập Di chỉ cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, cảm giác không tự tin lại xuất hiện, có loại xúc động muốn rút lui, Tư Sâm nắm chặt tay cậu cùng với ánh mắt kiên định.

  

Quản gia Lưu và vài người giúp việc đứng hai bên cửa, cung kính chờ đợi.

  

Lý Thập Di cũng chưa từng gặp loại cảnh tượng này, nhưng trên mặt không lộ ra cảm xúc gì, một mặt hờ hững, giả bộ vô cùng tốt, Tư Sâm cúi đầu thì thầm bên tai cậu: "Đây là ông ngoại đặc biệt phái người ra đón em đấy, dù là anh hay đám anh em họ trong nhà thì cũng chưa từng được đối xử như vậy đâu."

  

Lý Thập Di biết Tư Sâm đang muốn cậu thả lỏng không cần lo lắng khi gặp người lớn trong nhà.

  

Lý Thập Di gãi gãi lòng bàn tay của hắn một chút, ý nói cậu không có sợ.

  

Ông cụ Dung đang ngồi trong đại sảnh, tay đang chống gậy đầu rồng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

  

Nghe được tiếng người, ông mới mở mắt ra.

  

Lý Thập Di đúng lúc đối diện với cặp mắt tinh tế kia khiến cậu không khỏi sửng sốt, người tuy đã già nhưng cặp mắt vẫn không bị vẩn đục, sâu thẳm sáng ngời trông rất có hồn.

  

Tư Sâm nghiêng người cắt ngang ánh mắt của bọn họ, cười nói: "Ông ngoại, ông nhìn em ấy như thế lỡ làm em ấy sợ bỏ chạy thì con lại phải dỗ dành cả buổi trời đấy ạ."

Trong giọng nói tràn đầy cưng chiều, cũng không hề cảm thấy ở trước mặt người lớn nói những thứ này có phải lộ liễu quá hay không.

"Chào ông ngoại ạ." Lý Thập Di gọi theo Tư Sâm, cậu thừa dịp không ai chú ý len lén nhéo hắn một phát, Tư Sâm thậm chí cũng không hề nhíu mày chút nào.

Ông cụ Dung lúc này mới thu hồi ánh mắt, ông hiền lành vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Lại đây nào nhóc con, đến ngồi gần ông ngoại nào."

  

Lý Thập Di không thể làm gì khác hơn là cả người cứng đờ đi sang ngồi xuống.

  

Ông cụ quay đầu lại nói với Tư Sâm: "Nghe nói trước con đi học nấu ăn phải không? Vừa hay hôm nay đầu bếp thiếu một người nên con đi xuống bếp nấu đi, để lão già đây lúc còn sống cũng có thể nếm thử tay nghề của con."

  

Tư Sâm thấy Lý Thập Di ngoan ngoãn ngồi đó, mặt không thay đổi nhìn mình, hắn biết đối phương đang căng thẳng nên quên giữ nụ cười trên mặt, rõ ràng trên đường đi đã củng cố tâm lý không biết bao nhiêu lần nhưng rốt cuộc vẫn là tâm tính thiếu niên kinh nghiệm ít ỏi, nhịn không được xoa xoa đầu cậu nói: "Yên tâm, có chuyện gì thì gọi anh, ông ngoại không dám bắt nạt em đâu."  

Ông cụ giơ gậy lên ra vẻ muốn đánh người, Tư Sâm đành phải cười lớn rời đi.

   

Ấn tượng của Lý Thập Di đối với những người lớn tuổi vẫn dừng lại ở trên người nhà mình, nghiêm túc cổ hủ, nói năng thận trọng, hôm nay gặp ông ngoại Tư Sâm cậu cảm giác ấn tượng của mình có hơi hạn chế. Đúng vậy, đối với cháu ngoại của mình tìm một người bạn trai cùng giới tính cũng không có ý kiến gì, tâm tính tự nhiên vô cùng rộng rãi.

Trong lòng bất giác có chút ngưỡng mộ.

  

"Thật sự là một đứa nhỏ đẹp đẽ." Ông cụ cười híp mắt khen cậu, "Ngay cả ông nhìn cũng không khỏi yêu thích."

  

Lý Thập Di không biết đáp lời như thế nào, "Cảm ơn ông, à ông cũng... rất tuấn tú."

Lời vừa nói ra cậu lập tức hối hận, điều này cũng quá ngu ngốc rồi, Lý Thập Di ảo não.

 

Ông cụ nhịn không được cười, "Xem ra ông biết tại sao tên nhóc Tư Sâm kia lại thích con đến như vậy rồi."

  

Lý Thập Di khốn đốn đến không chịu nổi, cậu lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn để muốn chuyển hướng cái đề tài này.

Đó là một bức tranh sơn thủy, là Lý Thập Di đã cố ý đến một ngọn núi nổi tiếng nào đó ở thành phố T để vẽ, cũng may là cậu vốn có năng khiếu nghệ thuật, hơn nữa lại được ông nội chỉ dạy, sau khi bỏ đi vô số bức mới ra được thành phẩm.

   

Lý Thập Di ngại ngùng, "Đây là tác phẩm kém cỏi của con ạ, con nghe Tư Sâm nói ông yêu thích những thứ này nên con có ý muốn tặng ông, mong ông đừng chê cười ạ."

Ông cụ Dung nhìn đứa nhỏ này càng nhìn càng yêu thích, ông cụ cười cầm lấy bức tranh rồi cẩn thận quan sát, cảnh đẹp nhưng khó vẽ đẹp, hình thức tinh thần đều không thể thiếu, không ngờ đứa trẻ này còn nhỏ nhưng đầu óc rất sáng suốt, hoàn toàn có thể thể hiện hết trong bức tranh này.

Ông cụ không khỏi cao giọng khen ngợi, "Không tệ không tệ, con còn rất có tâm." Rồi lập tức kêu người đóng khung treo ở phòng sách.

Cục đá trong lòng Lý Thập Di cuối cùng cũng được gỡ bỏ.

 

Lúc Tư Sâm trở lại thì nhìn thấy chính là một khung cảnh hòa hợp yên bình, hắn nhìn Lý Thập Di cũng không có gì không thoải mái nữa, nụ cười cũng tự nhiên làm lòng hắn cũng mềm nhũn, hắn gọi bọn họ ăn cơm, "Ông ngoại, ăn cơm thôi ạ." Rồi lại quay sang nói với Lý Thập Di, "Em đói lắm rồi phải không?"

Lý Thập Di kéo ống tay áo Tư Sâm xuống, rồi lại chủ động nắm tay hắn, mặt mày cong cong: "Đúng vậy, sắp chết đói luôn rồi.”

Tư Sâm mới không gặp cậu có một lúc thôi mà đã nhớ muốn xỉu rồi, hắn chịu không nổi cúi đầu hôn lên trán cậu một cái.

Ông cụ Dung ho khan, cười mắng, "Ông cụ này còn ở đây đấy nhé."