Thập Di Ơi! Yêu Lần Nữa Nhé

Chương 29




Bản tính ích kỷ rốt cuộc phơi bày ra bên ngoài, như cậu đã nói, trừ phi cậu chán nản muốn rời đi, nếu không, tuyệt đối không cho phép đối phương phản bội cậu trước.

Nhưng mà cũng không thể trách cậu được, sau tất cả với những bài học kinh nghiệm, nếu lặp lại những sai lầm tương tự một lần nữa thì cậu biết phải làm thế nào? Tốt nhất là nên chừa cho mình một đường lui, cậu lựa chọn tin tưởng Tư Sâm nhưng không thể không giữ lại gì đó cho bản thân.

Tư Sâm trầm giọng, lời nói của hắn như sức nặng ngàn cân, nghiêm túc từng chữ từng chữ hứa với cậu, "Sẽ không bao giờ có ngày đó."

Hắn biết đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Lý Thập Di, niềm tin không thể xây dựng trong một sớm một chiều. Hắn có thể đảm bảo hắn có thể sống theo ý những gì mà hắn đã định sẵn, nhưng hắn không thể mạnh mẽ đảo ngược suy nghĩ của người khác. Nếu như có một ngày đối phương thật sự muốn rời khỏi hắn thì hắn cũng không ngại dùng chút biện pháp cứng rắn.

"Từ bỏ" chưa bao giờ tồn tại trong từ điển sống của hắn.

Không biết từ khi nào, bọn họ lại áp vào nhau, môi lưỡi quấn quýt chặt chẽ phát ra tiếng nước chà chà, so với những lần trước đây thì nhiệt tình mãnh liệt hơn rất nhiều, ngọn lửa lan tràn khắp nơi như muốn đốt cháy hết mọi thứ xung quanh, chiếc ghê sô pha chật chội miễng cưỡng có thể chứa hai người đàn ông trưởng thành, lại không có chút không gian dư thừa nào.

"... Lên giường." Cậu đẩy ngực hắn ra, híp đôi mắt mơ màng nói với hắn.

Giống như không muốn tách khỏi cậu một giây phút nào, Tư Sâm duỗi tay ra, Lý Thập Di đột nhiên được bế lên, thân thể treo lơ lửng trong không trung khiến cậu kinh ngạc muốn thốt lên nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã bị hôn lần nữa, sợ mình bị té xuống nên cậu bất đắc dĩ vòng hai chân qua vòng eo săn chắc của người đàn ông, mặt đối mặt không ngừng trao đổi không khí cùng nước bọt rồi từng bước từng bước đi vào phòng ngủ, cửa phòng vẫn còn đang đóng chặt mà Tư Sâm cũng không động đậy hoặc cũng không rảnh lo mấy chuyện nhỏ nhặt này nên trực tiếp đá văng cửa kèm theo tiếng động rất lớn rồi vội vội vàng vàng cùng nhau ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại.

Lý Thập Di bị hắn đè nặng dưới thân.

Nếu đã lựa chọn bắt đầu lại một cuộc hành trình mới thì Lý Thập Di cũng không còn kháng cự lại tất cả cảm xúc của người đàn ông dành cho cậu, tận hưởng tất cả những cái vuốt ve âu yếm cùng những nụ hôn nồng cháy rồi hòa mình vào cuộc tình vui vẻ thoải mái này. Thân thể của cậu từ trước đến giờ vô cùng thành thật, có lẽ bởi vì tâm trạng thay đổi và cậu cũng từng có những trải nghiệm khác nhau.

Có lẽ Lê Quang nói đúng, chỉ có loại tình cảm cùng sự cướp đoạt mãnh liệt này mới thực sự có thể lấp đầy chỗ trống trong lòng cậu.

Dục vọng mãnh liệt kéo tới, quần áo Lý Thập Di gần như đã bị xé toạc ra, da thịt trắng nõn mịn màng đều phơi bày ra trong không khí, cảm giác mát mẻ còn chưa kịp ập tới thì đã bị một nụ hôn nóng bỏng bao phủ.

"... Tôi sẽ không nằm dưới." Cậu cảm nhận được bàn tay đối phương từ từ trượt xuống mông mình cùng mang theo ý muốn thăm dò mà không ngừng xoa nắn, Lý Thập Di nhắm mắt thở hổn hển, hàng lông mi vừa dày vừa dài khẽ run lên, đang cố giữ vẻ bình tĩnh và kiên định.

  

Nếu đối phương ngay cả điểm này cũng không chịu thì lời nói của hắn có bao nhiêu là chân thật đây?

Tư Sâm không nói gì, hắn đúng là không nghĩ tới mình sẽ ở dưới, nhịn không được bật cười. Nhưng mà, ở trên hay ở dưới đối với hắn mà nói cũng không quan trọng bằng một câu nói của đối phương.

Lúc trước hắn chỉ một lòng muốn rời khỏi Tư gia để lập nghiệp, sau đó lại phát hiện ra bản thân không hề có hứng thú với thân thể của bất kì ai, bất luận là nam hay nữ thì nhiều năm như vậy cũng chưa từng có ai tiếp xúc thân mận với hắn. Tuy làm ăn trên thương trường không tránh khỏi tiếp xúc xã giao nhưng chưa ai dám đụng đến giới hạn của hắn, cũng không dám vọng tưởng leo lên giường hắn để có được cái gì. So với chuyện yêu đương thì làm mua làm gió trên thương trường thú vị hơn nhiều.

Tư Sâm vốn nghĩ rằng mình sẽ luôn luôn giữ trái tim thuần khiết và chẳng có ham muốn gì như vậy, nhưng ai mà ngờ được hắn lại đánh mất trái tim của mình trước một con người vừa tùy hứng lại đặc biệt mong manh như thế này, thậm chí còn vì cậu hết lần này đến lần khác hạ thấp ranh giới, kiên nhẫn dẫn dắt cậu đi ra khỏi bóng tối.

Sự thật thì sao? Hắn mới là kẻ u ám đến không thể tả, bề ngoài bình tĩnh tự tin, điềm đạm lại chín chắn, tất cả cũng lớp ngụy trang khi đối mặt với người dưới thân này.

Vừa nghĩ đến những người từng cùng cậu làm chuyện thân mật, bọn họ đều từng tận mắt nhìn thấy thân thể này, cũng tận tay sờ mó qua khiến trong lòng hắn không kiềm chế được ghen ghét, hắn muốn dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất tra tấn bọn họ từng người từng người một cho đến chết rồi sau đó hoàn toàn chiếm hữu người dưới thân này.

Cảm giác tê rần cùng ngứa ngáy nơi lồng ngực dần dần tăng lên mang tới khoái cảm lạ lùng, bộ phận nhạy cảm dưới thân cũng không được buông tha, cảm giác sảng khoái như từng đợt từng đợt sóng biển kéo tới.

Nhận thấy cảm xúc đột nhiên thay đổi, Lý Thập Di mở to hai tràn ngập khiêu gợi mê man, trong mũi phát ra một tiếng "Hửm" tỏ vẻ nghi hoặc, lại một lần nữa rơi vào cuộc tấn công dữ dội của Tư Sâm rồi cùng nhau chìm vào dục vọng triền miên.

Trong cơn mê man, bên tai truyền đến hô hấp nặng nề, "Được, mọi thứ đều theo ý em."

Sau đó chú chim bé nhỏ của cậu tiến vào một nơi chặt chẽ và nóng bỏng, cậu nghĩ cậu đã hiểu ý tứ của người đàn ông...

- ------------- là lá la tắt đèn kéo rèm, tư thế cam tề trong chiền thiết nha mọi người ------------

***************

"Chà, Tư tổng gần đây có vẻ như con đường phát tài càng ngày càng rộng mợ nhỉ." Giọng điệu của người mới đến vừa chua chát lại bất mãn mà châm chọc.

Tư Sâm quả nhiên tâm trạng đang rất tốt, rốt cuộc cũng được toại nguyện chỉ là trên khuôn mặt vẫn không lộ rõ, đôi môi mỏng mím chặt, đặt tạp chí trong tay sang một bên, thản nhiên nói: "Như nhau thôi, Hạ tổng nhìn qua cũng không tệ."

Cái con mẹ nó không tệ! Ai biết Hạ Bình Xuyên trong khoảng thời gian này làm sao lại tới đây, không chỉ bận rộn xử lý công việc của công ty mà còn phải bận tâm lo nghĩ đi tìm cái người không thèm nói một câu đã bỏ trốn kia nữa.

Lần này thật sự kinh ngạc, Lê Quang hoàn toàn che giấu tung tích của mình, Hạ Bình Xuyên đã kiểm tra tất cả hồ sơ xuất cảnh, nhận phòng khách sạn trong và ngoài nước, thẻ tín dụng cũng không hiển thị bất kỳ danh sách chi tiêu nào, tất cả những người phái đi tìm đều trở về tay không. Lê Quang như thể bốc hơi khỏi thế giới này vậy, Hạ Bình Xuyên lo lắng đến nỗi như con kiến trên chảo nóng, đã vậy còn phải để tâm đối phó với một con cáo già bụng dạ đen ngòm như Tư Sâm, nếu không phải đối phương nhúng tay vào thì hắn đã sớm tìm đến Lý Thập Di để ép hỏi tung tích của Lê Quang.

Nghĩ đến đây, Hạ Bình Xuyên sắc mặt càng khó coi hơn, nhưng trước mắt không phải lúc nghĩ đến những thứ này, hắn ta gạt bỏ những phiền muộn trong lòng để bàn chuyện chính.

"Nghe nói gần đây Ông già nhà anh đang bận rộn thu tóm nhân mạch triệt để cho em trai của anh, không chỉ là lão gia tộc tôi mà cả Lê gia Dung gia đều nhận được thiệp mời... Xem ra lần này lão ta có ý định buông tay?"

Dù sao Tư Tích Sơn khi còn trẻ cũng từng là kẻ mưu mô xảo quyệt, mặc dù mấy năm gần đây đã dần dần lui về phía sau nhưng vẫn có không ít người nể mặt lão. Bữa tiệc lần này cũng đều là mời các nhân vật có máu mặt ở thành phố S, trận chiến này chỉ sợ là không hề nhỏ.

"Hừ, nếu không phải lão già đó một mực ở sau lưng giúp đỡ thì một mình cậu ta có thể làm nên sóng gió gì?" Tư Sâm thờ ơ, trước nay không để tâm đến cậu ta thì sau này cũng không.

Tuy nhiên, hắn cũng có tính toán của riêng mình, tranh thủ cơ hội này, đưa người trở về đúng với thân phận không phải là không thể.

Bên này Tư Sâm đang âm thầm tính toán thì bên kia Lý Thập Di đang nhìn người phụ nữ trước mặt, mái tóc dài bồng bềnh, toàn thân toát ra khí chất thanh tao tri thức, giống như hoa lan tươi đẹp mọc trong thung lũng sâu thẳm làm cho người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Khoảnh khắc nhìn thấy người phụ nữ này, trong đầu lập tức rõ ràng hiện ra tên của cô -- Thẩm Mông Ca.

"Xin lỗi, tìm tôi có chuyện gì không?" Trong lòng cậu có hơi căng thẳng, cậu cùng Thẩm Mông Ca chỉ là quen biết xã giao thôi, trong ấn tượng của cậu thì quan hệ của cô với Hạ Phong lại không tệ, lần này đối phương một mình đến tìm cậu nên rất khó để nghĩ đến những chuyện khác.

Thẩm Mông Ca nghịch nghịch mái tóc bị gió thổi bay, trong giọng điệu nghe không ra vui hay giận gì, cũng như không thể nhận ra bất kỳ thông tin nào từ khuôn mặt bình tĩnh của cô.

"Không biết cậu có nghe nói chưa, Hạ Phong cậu ấy, nghỉ học."

Lý Thập Di trong cổ họng như khàn lại, nhất thời nghẹn lời nói: "Làm sao có thể --"

Sau khi chia tay, cậu đã cố tình bỏ qua tất cả tin tức về Hạ Phong, cũng rất lâu rồi cậu cũng không gặp qua hắn, cậu luôn cảm thấy thời gian lâu dài Hạ Phong sẽ quên mình và trở về đúng quỹ đạo của cuộc sống. Nếu như không phải Thẩm Mông Ca đến tìm thì có lẽ cậu cũng vẫn không hay biết chuyện gì.

  

"Khoảng thời gian trước cậu ấy không có đến lớp, mọi người rất lo lắng cho cậu ấy. Kết quả là hôm đó cậu ấy đột ngột xuất hiện ở trường, tình trạng của cậu ấy trông rất tệ, đôi mắt vô hồn còn cả người thì gầy gò, cứ như một hồn ma vậy... Khi nhìn thấy cậu ấy tôi cũng không thể tin được đây là Hạ Phong đã từng ấm áp, lạc quan..."

Những lời nói của Thẩm Mông Ca như một nhát dao cứa vào người cậu, trước mắt bất giác hiện ra một cuộn hình ảnh như vậy, chính là bởi vì cậu từng trải qua sự đả kích khi bị bỏ rơi nên mới có thể hiểu được loại cảm giác này đau đớn đến nhường nào. Hiện tại cậu đã thoát khỏi được vực thẳm, nhưng lại quên mất còn có người bị cậu kéo xuống nước và không nhận được sự cứu rỗi xứng đáng.

"Chúng tôi..." Từ trong miệng khó khăn thốt ra, "...Là tôi phụ lòng anh ấy."

"Tôi cũng không phải đến hỏi tội." Thẩm Mông Ca nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Đến tìm cậu là vì cảm thấy cậu có quyền biết tin tức này, tuy rằng không rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng những chuyện này đều là chuyện riêng của hai người, tôi là người ngoài cuộc thì có thể làm được cái gì đây? Với tư cách là bạn của cậu ấy, tôi chân thành hy vọng rằng cậu ấy có thể sống tốt..." Thẩm Mông Ca thở dài, cô cũng coi như là người chứng kiến đoạn tình cảm này của Hạ Phong, chứng kiến tất cả sự thay đổi dù là tốt hay xấu của hắn.

"Anh ấy... bây giờ đang ở đâu?" Sau một lúc im lặng, Lý Thập Di hỏi.

Thẩm Mông Ca mỉm cười, nói cho cậu xong rồi nhìn cậu dần dần đi xa.

Hạ Phong quả thật gầy đi rất nhiều so với lần gặp trước, hình dáng giống như một bộ xương bọc trong lớp quần áo thật dày, trống rỗng bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ, gương mặt xanh xao phờ phạc đến không chịu nổi, bên cạnh là một người phụ nữ trung niên cũng tiều tụy giống như thế, đáy mắt tràn đầy lo lắng cùng đau lòng sâu sắc.

Hạ Phong liếc mắt lập tức nhìn thấy người đang đến gần mình. Trong nháy mắt ngọn lửa bốc cháy lại đột nhiên tắt ngấm, mở miệng muốn lên tiếng rồi lại chán nản khép lại, muốn xông tới ôm chặt lấy cậu nhưng lại phát hiện tay chân đã mất đi năng lực hành động.

Văn Dục Tú nhận ra sự khác thường của con trai, theo ánh mắt của hắn nhìn sang thì lập tức hiểu ra nguyên do, vành mắt bà nhất thời đỏ hoe, vẻ ngoài của cậu thanh niên này bà đã khắc sâu trong lòng, đây chính là thủ phạm hại con trai bà trở thành như vậy, bà cho rằng mình có có thể sẽ rất tức giận nhưng nhìn thấy đứa nhỏ này trạc tuổi con trai mình khiến bà cũng không thể nói ra lời trách mắng nào.

"Mẹ, để con đi nói chuyện với em ấy một lát, được không?" Hạ Phong quay mặt lại, giọng nói cầu xin khiến Văn Dục Tú vô cùng chua xót, bà cố nén nước mắt cười nói: "Được rồi, con đi đi."

Con trai của bà, rốt cuộc bà cũng không đành lòng.