Thập Di Ơi! Yêu Lần Nữa Nhé

Chương 26




  

Mọi thứ tồi tệ hơn những gì cậu nghĩ và sự việc cũng đến quá đột ngột.

Ngay lúc cậu đang ngập đầu trong đống bài vở để chuẩn bị cho bài kiểm tra cuối kì và dần dần quên đi chuyện kia thì một chuyện bất ngờ lại xảy đến.

Một cậu bạn thường ngày thân thiết với Trương Du đầu đầy mồ chạy đến tìm cậu, thở hổn hển nửa ngày mới nói: "Xảy, xảy ra chuyện lớn rồi!"

  

Lúc đó cậu đang ôn bài trong thư viện, nghe được tin này sắc mặt cậu trở nên tái nhợt, ngón tay run rẩy suýt chút nữa không thể cầm vững bút máy. Rõ ràng hai ngày trước Trương Du còn ở trước mặt cậu nhảy nhót tưng bừng, tại sao trong nháy mắt mọi chuyện lại thay đổi nhanh như vậy?

  

Việc Trương Du bị cảnh sát bắt đi ở tầng dưới ký túc xá ngay lập tức bị lan truyền khắp các lớp, dọc theo đường đi, đủ kiểu phiên bản tin đồn tung bay đầy trời, nhưng từ đầu đến cuối cũng không nghe được một thông tin có lợi nào.

  

Theo tốc độ lan truyền của tin đồn, ước tính không bao lâu nữa sẽ đến tai lãnh đạo trong trường, như thế chỉ làm cho mọi chuyện trở nên phiền phức hơn mà thôi.

Lý Thập Di vô cùng lo lắng vội vã đến đồn công an nơi Trương Du đang bị giam giữ, nhưng được thông báo là gia đình và bạn bè không được vào thăm, sau nhiều lần liên tục yêu cầu nhưng không có kết quả, một cảnh sát vẻ mặt không đổi nói: "Chúng tôi cũng chỉ làm theo quy định của pháp luật và đã thông báo cho người nhà cậu ta, nếu nghi ngờ thì có thể yêu cầu luật sư bào chữa, chúng tôi sẽ không trả lời thêm bất cứ câu hỏi nào nữa."

Sau khi chán nản rời đi, cậu mới rõ ràng nhận ra mọi chuyện sẽ không còn dễ dàng giải quyết như trước nữa. Lần trước tình huống tương đối nhẹ, hơn nữa cũng đã hòa giải trước với nhau nên không bị xử phạt quá nặng. Nhưng lần này lại khác, bên kia nhất định khởi tố tội cố ý gây thương tích, một khi tội danh này thành lập thì nó sẽ như một vết nhơ không thể xóa bỏ trong cuộc đời của Trương Du. Dù cậu không học luật nhưng cũng biết rằng tranh chấp dân sự và vụ án hình sự là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

  

Lý Thập Di không tin Trương Du lại phạm phải một sai lầm nghiêm trọng như vậy, mặc dù Trương Du tính tình đôi lúc có hơi tùy tiện nhưng nếu không có nguyên nhân bên ngoài tác động thì y sẽ không vô duyên vô cớ gây sự như vậy.  

Trực giác của Lý Thập Di mách bảo chuyện này có liên quan đến Tề Dĩnh, nhưng lúc này điện thoại của cô ta lại ở trạng thái không liên lạc được.

Không còn cách nào khác, cậu đến bệnh viện tìm gặp ông chủ Đinh người bị Trương Du đánh bị thương, lúc nhìn thấy khuôn mặt mập mạp có chút quen thuộc của người kia, Lý Thập Di mới thật sự chắc chắn chuyện này tuyệt đối có liên quan đến Tề Dĩnh, đây chính là người mà cậu đã gặp ngày đó.

Ông chủ Đinh chân bị bó thạch cao đang ung dung nằm trên giường bệnh cắn hạt dưa, nghe cậu nói rõ mục đích đến đây thì gã ta lập tức chửi bới nói rất nhiều lời khó nghe, gã ta còn tức giận ném giấy giám định thương tích vào người cậu rồi đuổi cậu ra ngoài.

Nhìn giấy giám định, trong lòng Lý Thập Di trở nên lạnh lẽo. Bên kia dứt khoát từ chối yêu cầu bồi thường của cậu và kiên quyết muốn khởi tố, cậu kiểm tra thông tin thì với mức độ chấn thương này là hoàn toàn đủ để kết án.

Ngay khi Lý Thập Di sứt đầu mẻ trán bó tay toàn tập chờ cha mẹ Trương Du đến, thì rốt cuộc Tề Dĩnh lâu nay bặt vô âm tín lại chủ động hẹn gặp cậu.

Bên cạnh Tề Dĩnh đặt một cái vali màu đỏ, khuôn mặt vô cùng tiều tụy, nhìn ra có thể thấy được đã xảy ra chuyện như vậy cô ta cũng không dễ chịu gì.

  

Lý Thập Di không trách cứ ai hay oán hận ai, một khi đã tự mình chọn lấy thì phải chịu hậu quả do mình gây ra. Cậu chỉ muốn biết toàn bộ câu chuyện, nếu mọi chuyện đúng như vậy thì cũng không thể trách được người khác.

"Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lý Thập Di lạnh lùng nhìn cô ta.

Tề Dĩnh ban đầu là im lặng, đưa tay che kín mặt, hiển nhiên là cô ta cũng có hơi sợ hãi, nghe được lời nói đứt quãng nghẹn ngào của đối phương thì Lý Thập Di đại khái cũng hiểu được nguyên nhân của sự việc.

Người đàn ông trung niên kia đưa cô về rồi tình cờ bị Trương Du thấy được, ngạc nhiên trước tuổi tác của gã đàn ông và sự quan tâm với bạn gái cũ nên y đã đến hỏi thăm vài câu, mà gã đàn ông kia là một ông chủ kiêu căng phách lối nên không biết lựa lời mà nói, Trương Du bị gã ta chỉ vào mặt chửi xối xả, cộng với quần áo trên người và thái độ của Tề Dĩnh khiến cho y nhanh chóng nghi ngờ tới những thứ khác. Cho nên y thẳng thắn hỏi Tề Dĩnh có phải cô bị người ta bao nuôi hay không, nhưng Tề Dĩnh nhất quyết không chịu thừa nhận.

Giữa ba người trong lúc đó đã xảy ra cãi vã, Trương Du lỡ tay đẩy gã đàn ông một cái nhưng lại bị hiểu nhầm là cố ý khiêu khích, gã đàn ông trung niên bị mất mặt, trước khi đi còn buông lời tàn nhẫn bảo nhất định sẽ cho y đẹp mặt.

 

"Ý cô là Trương Du không hề đánh gã đàn ông đó sao? Vậy giấy giám định thương tật là thế nào?"

 

Trên báo cáo pháp y rõ ràng giám định thương tích nhẹ cấp một còn có chân ông chủ Đinh bị thương chẳng lẽ đều là giả?

  

Tề Dĩnh ổn định lại cảm xúc lắc lắc đầu, "Chuyện sau đó tôi cũng không rõ nữa, chung quanh tương đối hẻo lánh nên cũng không có người khác ở đó, giám sát ở đấy cậu cũng biết, đã hỏng lâu rồi nhưng chẳng ai quan tâm tới..."

"Cô có biết thân phận của ông ta không?" 

 

"Tôi chỉ biết ông ta rất giàu, có mấy cái công ty, phụ nữ bên cạnh ông ta cũng không chỉ có mỗi mình tôi, còn những thứ khác tôi không nên biết..."

Không biết, không biết, không biết gì hết, còn có thể biết cái gì nữa!

  

Lý Thập Di phiền não, lông mày nhíu chặt.

  

Một lúc sau, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô.

  

"Tôi có một câu hỏi, cô nhất định phải nói thật cho tôi biết, đứa trẻ đã bị phá kia có thực sự là của Trương Du không?"

Chuyện này trước đây cậu cũng có chút nghi ngờ, chỉ là khi đó bởi vì tâm tình hỗn loạn nên cũng không thật sự để ý đến. Cậu hiểu rất rõ tính tình của Trương Du, trong lòng y thật sự vô cùng bảo thủ, y luôn cho rằng phát sinh quan hệ khi chưa kết hôn không khác gì với việc đùa bỡn lưu manh, vì thế mà Lý Thập Di không ít lần chế nhạo nguyên tắc của y.

Tề Dĩnh sửng sốt, sau đó cười khổ, "Không phải."

  

"Vậy cậu ấy cũng chưa từng hoài nghi chuyện này sao?" Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cậu vẫn có chút không muốn tin sự thật này.

  

"... Hôm đó tôi đã chuốc say anh ấy, ảnh không biết gì cả... Anh ấy thực sự rất tốt với tôi, luôn tôn trọng tôi nhưng tôi là một phụ nữ xấu xa, tôi ham mê vật chất giống như một cái hố sâu không đáy. Lúc mang thai tôi đã rất hoảng sợ nhưng bên kia lại từ chối chịu trách nhiệm, tôi cũng không có cách nào khác... Tôi mới nghĩ ra cách đó, vừa để q có thể yêu tôi nhiều hơn chút vừa có thể hoàn hảo che đậy quá khứ của mình, mà sau này lại còn có thể sinh con cho ảnh..." Tề Dĩnh nói ra những lời này cũng tự cảm thấy mình thật vô liêm sỉ, mà dù sao thì cô cũng sẽ rời đi nên cũng không muốn giấu giếm cái gì nữa, lớp vỏ bọc mà cô cố gắng ngụy trang cũng đã tan tành rồi.

  

Lý Thập Di đã không còn biết phải dùng giọng điệu cùng biểu cảm gì để đối mặt với người phụ nữ này, điều này hoàn toàn phá vỡ những nhận định trước đây của cậu về Tề Dĩnh.

Hít sâu một hơi, cậu cũng không tiện dây dưa quá nhiều trong chuyện này, trước mắt việc cấp bách nhất là chuyện của Trương Du.

  

"Vậy hiện tại nếu cô đã biết chuyện gì đã xảy ra--"

  

Tề Dĩnh biết cậu đang nghĩ gì nên vội vàng ngắt lời cậu rồi từ chối trước. "Tôi không thể làm chứng, sáng nay trong thẻ tôi đã có thêm hai trăm ngàn tệ kèm theo một tin nhắn, tôi biết rất rõ điều này là có ý gì, cậu cũng đừng ép tôi, những chuyện cần nói tôi cũng đã nói cho cậu biết rồi." Con người vốn ích kỷ, nhất là kiểu phụ nữ như cô ta mà nói thì tiền bạc đối với cô ta có sức hấp dẫn hơn nhiều so với tình cảm, lòng người rất dễ thay đổi, khi còn trẻ cô ta đã nếm trải qua rồi. Hơn nữa, lời khai của cô ta có được tính không?

Lý Thập Di tức giận thấp giọng nói: "Vậy còn Trương Du thì sao, cậu ấy vì cô mà bị người khác vu cáo, cô còn có lương tâm không, trơ mắt nhìn cậu ấy ngồi tù sao?" Cậu căn bản đã xác định được người kia là ôm hận trong lòng, cố ý muốn trả thù Trương Du.

"Thật sự chỉ là bởi vì tôi sao..." Tề Dĩnh cười khổ, đang hỏi cậu nhưng lại giống như thuận miệng nói, rồi chợt thu hồi biểu cảm đứng phắt dậy. Trong lòng cô mơ hồ có một suy đoán, nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán, căn bản không thể coi là sự thật.

Lý Thập Di cảm thấy trong lời cô ta nói có ý gì đó, từng bước ép hỏi, "Cô nói như thế là có ý gì?"

Có phải có bí mật nào đó mà cô ta không chịu nói ra?

  

Tề Dĩnh nắm chặt chiếc áo khoác, vò vò mái tóc bị gió thổi loạn, "Tôi không biết gì cả, đừng hỏi nữa, tôi muốn rời khỏi thành phố này, tôi cũng đã nộp đơn thôi học ở trường rồi. Còn chuyện Trương Du, tôi thật sự không thể làm gì được, xin lỗi..." Nói xong cô ta cúi đầu kéo vali rồi cũng không thèm quay đầu lại rời đi. Lương tâm sao? Đã bị chó gặm từ rất lâu rồi.

"Chuyện gì thế này..." Lý Thập Di lẩm bẩm nhìn bóng lưng cô ta đi xa, trong lòng rối bời, nói một hồi lâu vẫn không tìm ra cách giải quyết.

Cậu không thể khoanh tay đứng nhìn Trương Du bị người khác vu cáo như thế được.

Trong lòng cả đống suy nghĩ cứ bay tán loạn, trong đầu cậu nghĩ đến một người, cậu lấy điện thoại di động ra nhưng vẫn do dự không biết có nên tìm hắn giúp đỡ hay không.

Chỉ là ngắn ngủi chưa tới một tháng, cảm giác bao dung và đáng tin cậy của người đàn ông đã dần dần thấm sâu vào trong lòng cậu. Lúc này cậu vô cùng muốn có một người có thể đứng ở bên cạnh cậu, giúp cậu giải quyết vấn đề.

Do dự hồi lâu cậu quyết định vẫn là quên đi, chờ chú dì đến rồi tính tiếp, dù sao quan hệ giữa bọn họ cũng chưa sâu đậm đến mức có thể để đối phương đi giúp một người không liên quan, tất cả vẫn là cần phải dựa vào chính bọn họ.

  

Chỉ là vào lúc này, Tư Sâm đúng lúc gọi điện đến.

  

Lý Thập Di ngây người nhìn chằm chằm màn hình.

  

Cậu nhấc máy, "Alo... Chuyện gì vậy?"

  

"Tôi đến đón em, không phải đã hẹn chủ nhật cùng đến thành phố lân cận leo núi sao?" Giọng của Tư Sâm mang theo một niềm vui hiếm thấy, "Em chuẩn bị xong hết chưa?"

  

Lý Thập Di lúc này mới nhớ đến kế hoạch trước đó của Tư Sâm, "... Tôi hiện tại có việc ở ngoài rồi nên không thể đi được, hẹn hôm khác đi."

  

"Xảy ra chuyện gì sao? "Tư Sâm nghe ra trong giọng nói cậu như có gì đó không ổn, hắn quan tâm hỏi.

"Không có gì." Lý Thập Di giả vờ bình tĩnh trả lời.

  

Bên kia im lặng chốc lát.

  

"Ngoan, không được giấu, nói ra chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết." Giọng nói bình tĩnh của Tư Sâm vang lên bên tai cậu, âm giọng như biển xanh mang theo sức mạnh trấn an không thể giải thích được, "Còn nhớ không, em bây giờ không chỉ có một mình."

Như thật sự được an ủi, Lý Thập Di đột nhiên cảm thấy sự cố chấp của mình có chút nực cười, nghĩ đến hiện tại mệt mỏi quấn quanh, Lý Thập Di lập tức đưa địa chỉ, "Anh đến đây đi."

  

Hơn 20 phút sau, một chiếc ô tô màu đen dừng trước mặt cậu.

  

Nói sơ qua sự việc, Lý Thập Di mệt mỏi dựa lưng vào ghế, cậu tiếp tục nói: "Anh có biết luật sư nào không?" Bây giờ tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là gặp Trương Du và hỏi rõ ràng.

  

Tư Sâm trầm ngâm, "Có, nhưng chúng ta cũng không cần đến đâu."

  

"Anh có cách nào hả?" Lý Thập Di kinh ngạc gần như ngồi thẳng người, đôi mắt đen láy chợt phát ra tia sáng.

  

Tư Sâm nhìn cậu mỉm cười, "Đương nhiên rồi."

Hắn trong lòng cười lạnh, có thể làm ra loại chuyện như này thì còn ai vào đây? Luôn luôn cũng chỉ biết dùng chút thủ đoạn thấp hèn, nhưng mà cuối cùng thì hắn sẽ cho kẻ kia biết tự lấy đá đập chân mình là cảm giác như thế nào.

  

Tư Sâm chỉ đơn giản gọi vài cú điện thoại rồi hai người yên lặng chờ đợi.

Chẳng mấy chốc, Lý Thập Di trơ mắt nhìn người vừa rồi còn nằm trong phòng bệnh mặt cười khinh mất năng lực hoạt động giờ thì đầu đầy mồ hôi lạnh xuất hiện trước mặt bọn họ.

- ----------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cho mấy pháo hôi phắn hết đi. Mấy thứ âm mưu đê hèn này rất mệt mỏi, sau này có đánh chết tui cũng không viết thể loại này nữa, thà viết làm ngốc bạch ngọt sướng hơn _ (: 3 "∠?) _