Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao

Chương 52: Khóc




Sở Từ nói xong câu đó, căn phòng ngủ bỗng rơi vào một sự yên lặng đáng sợ. Hàn Việt không thể phát ra thanh âm gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn y, thân thể cứng đờ mặt mày trắng bệch.

Sở Từ im lặng nhìn hắn, ánh mắt không gợn chút sợ hãi.

“Kỳ thật việc tôi muốn đi không liên quan gì tới anh, tôi cũng không phải vì chán ghét anh nên mới bỏ đi. Nhưng mà, tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh nữa, ngay cả liếc mắt một cái cũng không muốn.”

Y càng nói càng thêm tổn thương Hàn Việt, tựa như lưỡi dao trong thoáng chốc đâm vào giữa ngực máu chảy đầm đìa, khiến cho Hàn Việt quả thật đau đến co rút.

“Tôi vốn nên nhân lúc anh ngủ mà bỏ đi, nhưng tôi sợ sau khi anh tỉnh lại sẽ cho rằng tôi bị người ta bắt mất. Tôi nghĩ, có lẽ anh sẽ nôn nóng, cho nên tôi mới chờ thêm một chút, để nói với anh rằng tôi sẽ đi. Có lẽ là đi đến một thành phố nhỏ bé, tiếp tục việc trị liệu, chờ đến ngày dầu cạn đèn tắt, nằm ở trên giường ra đi nhẹ nhàng.”

Sở Từ dừng một chút, tựa như có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc.

Hàn Việt nhìn y, trong lòng trở nên lạnh lẽo… Cơn đau đớn khôn cùng như lưỡi dao xoáy sâu vào da thịt lúc ban đầu, giờ đây lại bởi vì rét buốt mà trở nên chết lặng, ngay cả một chút đau đớn cũng không còn cảm giác.

Chỉ là, máu tươi chảy thì vẫn không ngừng chảy, tựa như xương cốt đều bại lộ ra ngoài không khí.

“Được rồi, hiện tại đã nói xong lời cáo biệt với anh, tôi cũng nên đi thôi.” Sở Từ hít vào một hơi, giống như đã hạ quyết tâm, đứng dậy.

Trong thoáng chốc Hàn Việt đột nhiên giãy dụa điên cuồng, cánh tay vì dùng sức quá lớn mà nổi lên đầy gân xanh khiến cho người ta khiếp sợ, dây trói bằng da thô ráp như vậy cũng bị kéo căng đến mức thay đổi hình dạng.

Sự giãy dụa này tựa như con dã thú bị dồn đến đường cùng mà gào thét, liều mạng dốc hết toàn lực, tuyệt vọng điên cuồng… Cơ thể Hàn Việt lúc này vẫn chưa có cảm giác, nơi cổ tay bởi vì dùng sức quá độ nên thịt da vỡ nát, cơn đau đớn tại nơi máu tươi chảy ròng ròng kia không cần nói cũng biết.

Hắn trơ mắt nhìn Sở Từ mở cửa phòng ngủ, trước khi đi ra ngoài đột nhiên quay đầu lại.

Cái khoảnh khắc y quay đầu lại, dường như đã trở thành một hình ảnh yên lặng vĩnh viễn, khiến cho Hàn Việt nhiều năm sau nhớ lại, đều có thể hồi tưởng rõ ràng trước mắt.

Sở Từ đứng ở cửa, ngắm nhìn Hàn Việt, nhẹ giọng nói: “Nếu anh không phải họ Hàn…”

Trong đầu Hàn Việt ong ong hết cả lên.

Hắn nghĩ Sở Từ sẽ nói nếu anh không phải họ Hàn, có lẽ tôi sẽ thích anh, hoặc là có lẽ tôi sẽ không hận anh như vậy. Thật sự không ngờ sau khi Sở Từ tạm dừng một chút, mới do dự lắc lắc đầu, nói: “–Nếu anh không phải họ Hàn, có lẽ tôi có thể đơn thuần chán ghét anh thêm một chút.”

…Hàn Việt sững sờ, giống như toàn thân đều đông cứng không còn cảm giác, chỉ biết trơ mắt nhìn y đóng cửa lại, tiếng bước chân dần dần trôi xa.

Cuối cùng, chính là biến mất sau thanh âm đóng mở cửa lớn ngoài phòng khách.

Trong nháy mắt kia, hắn cứ nghĩ bản thân đã chết rồi.

Hắn yên lặng rất lâu, tựa hồ hơi thở cùng nhịp tim đều hoàn toàn dừng lại. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gió thổi xào xạt qua mặt cỏ, từng đợt từng đợt nối liền, phảng phất như cả thế giới đều ngập trong thủy triều ào ạt.

Không biết qua bao lâu, Hàn Việt mới gắt gao cuộn tròn thân thể lại.

Hắn dùng sức chôn đầu mình vào trong tấm drap trải giường, run rẩy khóc không thành tiếng.

Ngày hôm đó, Nhâm Gia Viễn điên cuồng gọi điện cho Hàn Việt, bởi vì Sở Từ vốn nên nhập viện vào buổi chiều, nhưng chờ mãi vẫn không chờ được người đến. Nhâm Gia Viễn nhờ cậy quan hệ khắp nơi, làm giả hồ sơ người bệnh, sắp xếp căn phòng bệnh bí mật, lại còn liên lạc với bác sĩ nổi tiếng khoa u bướu làm phẫu thuật ngày mai, những việc này đều không hề dễ dàng. Nếu Sở Từ chậm trễ thời gian nhập viện, hàng loạt hoạt động phía sau đều phải lùi lại, khả năng lộ ra sơ hở khiến người nhà Hầu gia phát hiện manh mối cũng rất lớn, Nhâm Gia Viễn có thể nào không nôn nóng bốc hỏa?

Hắn ngồi trong văn phòng gọi chín, mười cuộc điện thoại cũng không có ai nghe máy, lúc hắn gọi cuộc thứ mười một, cơ hồ đã tuyệt vọng. Vừa định buồn bực cúp máy, đầu dây bên kia lại đột nhiên có người trả lời, giọng nói bình thản nhàn nhạt của Sở Từ vang lên: “Alo, bác sĩ Nhâm?”

Nhâm Gia Viễn vừa định nả cả loạt pháo để hỏi y tại sao còn chưa đến bệnh viện, đột nhiên cảm thấy có chút không ổn: “Sao lại là cậu nghe máy, Hàn Việt đâu?”

“…” Đầu dây bên kia là một sự trầm mặc, chỉ mơ hồ nghe truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt, tựa như thanh âm ở nhà ga.

Giọng nói của Nhâm Gia Viễn lập tức thay đổi: “Kĩ sư Sở, cậu muốn đi đâu? Hàn Việt đâu rồi? Hắn có ở cùng cậu không?”

“…Tôi phải đi.” Sở Từ bình tĩnh nói, “–Anh tốt nhất nên đến nhà Hàn Việt nhìn hắn, cho hắn uống nước hay gì gì đó.”

Thoáng chốc, tay chân Nhâm Gia Viễn trở nên lạnh cóng, rất lâu sau mới tìm về được giọng nói của mình: “Cậu, cậu đi đâu? Cậu không làm phẫu thuật? Sở Từ, cậu đừng làm bậy! Cậu mau trở về làm phẫu thuật đi!”

“Cám ơn anh vẫn luôn lo lắng an bài việc phẫu thuật, nhưng tôi không thể quay về. Tôi đã giết rất nhiều người, tôi không nên và cũng không muốn sống tiếp. Nếu tiếp tục trị liệu, hẳn là có thể kéo dài thêm một thời gian. Tôi muốn tự do tự tại vượt qua những ngày tháng cuối cùng.”

Tín hiệu ở đầu dây bên kia không rõ ràng lắm, nhà ga lại lộn xộn tiếng người ầm ĩ, giọng nói của Sở Từ có mấy lần bị tạp âm che lấp. Nhâm Gia Viễn căng thẳng nắm chặt điện thoại, gần như áp sát vào lỗ tai của mình: “Vậy cậu muốn đi đâu? Cậu rốt cuộc muốn đi đâu?”

Đầu dây bên kia chìm vào yên lặng, chỉ nghe thấy tạp âm khe khẽ từ dòng điện lưu chuyển. Qua rất lâu, giọng nói của Sở Từ mới một lần nữa vang lên, nhẹ nhàng như tiếng thở dài: “Cám ơn anh, bác sĩ Nhâm.”

Ngay sau đó, y cúp máy.

Nhâm Gia Viễn cầm điện thoại, ngồi yên trên ghế mấy giây, ngay sau đó đột nhiên ném điện thoại đi, đứng dậy vèo một phát bỏ chạy như điên.

Hắn luôn là người chạy xe không nhanh không chậm, nhưng ngày đó lái xe từ bệnh viện đến nhà Hàn Việt, trên đường đã hai lần vượt đèn đỏ, phía sau đuôi xe loang loáng ánh đèn hợp thành một mảnh.

Không biết có phải do Sở Từ sắp đặt trước hay không, cửa lớn căn nhà không có khóa, chỉ khép hờ lại. Nhâm Gia Viễn xông vào, liên tục gọi to Hàn nhị, cuối cùng tìm được hắn đang nằm trong phòng ngủ, hai tay bị trói ngược, miệng bị chặn kín.

Sợi dây da kia của Sở Từ thật sự là trói rất chặt, Nhâm Gia Viễn lại không tìm ra con dao Thụy Sỹ hay bỏ trong túi quần, khó khăn lắm mới dùng hết toàn lực cắt đứt được sợi dây da, rồi ném đi thứ gì đó nhét trong miệng Hàn Việt: “Sở Từ đi đâu rồi!? Y bỏ chạy, anh có biết không?”

Trên gương mặt Hàn Việt gần như chẳng còn một chút nhân khí nào, toàn thân tựa hồ tan thành khói bụi, sau một lúc lâu mới run rẩy nói: “Đi tìm, kêu người đi tìm cho tôi… Mẹ nó, kêu bọn chúng lập tức đi tìm ngay!” Nói xong câu cuối cùng, hắn gần như là điên cuồng rống lên, thanh âm khủng bố như ác quỷ: “Tìm không thấy, lão tử làm thịt tất cả bọn chúng! Đều là một lũ chó chết vô dụng! Cứ như vậy để y bỏ trốn, đi mất rồi! Tôi kêu cả đám suốt ngày ăn không ngồi rồi theo dõi tiểu khu là vì cái gì chứ? Có ích lợi gì?”

Nhâm Gia Viễn vội vàng né qua một bên, nhìn Hàn Việt đá văng ngăn tủ đặt trên đầu giường xuống đất.

Nổ ‘ầm’ một tiếng, cả đống vật dụng trang trí rơi đầy trên mặt đất, trong đó có cả một khung hình bằng bạc lăn tròn hai vòng, sau đó lật ngửa lên phía trên.

Trong khung hình là bức ảnh chụp Hàn Việt và Sở Từ đứng sóng vai nhau trong hoa viên khu nhà, bối cảnh là hồ phun nước cùng bãi cỏ. Hàn Việt rạng rỡ tươi cười, một tay khoát lên vai Sở Từ; Sở Từ sắc mặt thản nhiên, nét mặt cũng rất an tường.

Hàn Việt tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, hắn nhặt khung hình lên, hung hăng quăng mạnh vào tường; rầm một tiếng, mặt kính thủy tinh bể nát, hắn liền xông tới lôi bức ảnh ra, xoàn xoạt xé nát thành từng mảnh nhỏ, lại hung hăng ném xuống đất.

Nhâm Gia Viễn bị bộ dáng phát cuồng của hắn dọa cho ngây người, vừa định trốn sang một bên, lại chỉ thấy Hàn Việt tựa hồ bị rơi mất dây cót, ôm mặt chậm rãi quỳ rạp xuống.

Cơ thể Hàn Việt run rẩy kịch liệt, bả vai cũng run lên không ngừng… Cho dù hắn liều mạng che giấu, Nhâm Gia Viễn vẫn có thể nghe thấy tiếng nức nở kiềm chế mà thống khổ.

Thanh âm mặc dù khàn đục vô cùng, lại khiến cho người ta có một loại cảm giác tê tâm liệt phế.

Nhâm Gia Viễn bị dọa đến ngây người, sau một lúc lâu mới chậm rãi đi qua, chân tay luống cuống đứng bên cạnh Hàn Việt.

“Tôi yêu y như vậy, phản bội mọi người bảo vệ y, vì muốn y vui vẻ, chuyện gì tôi cũng nguyện ý làm. Kết quả y ngay cả liếc mắt nhìn tôi một cái cũng không muốn… Ngay cả liếc mắt nhìn tôi một cái cũng không muốn…”

Nhâm Gia Viễn không biết nên nói gì, chỉ có thể yên lặng đứng một bên.

“Chỉ cần tôi tìm được y, chỉ cần tôi tìm được y!”

Thanh âm hỗn loạn của hắn mang theo cực độ thống khổ cùng nghẹn ngào, nghe qua có chút mơ hồ không rõ, thế nhưng hàn ý hàm chứa bên trong lại khiến cho người ta run rẩy từ tận xương cốt.

“Chỉ cần tôi tìm được y, tôi nhất định… Tôi nhất định phải…!”

Nhâm Gia Viễn thoáng rùng mình: “Hàn Việt, anh… anh bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút đi! Hiện tại quan trọng là tìm cho ra Sở Từ đi đâu. Y không có giấy tờ, chắc là chạy không xa, trừ phi y tìm người nào đó hỗ trợ. Cậu mau nghĩ thử xem, y có thể đi tìm ai? Có thể đi chỗ nào?”

Hàn Việt bị Nhâm Gia Viễn đẩy mấy cái, đột nhiên giật nảy người, ánh mắt chậm rãi khôi phục sự bình tĩnh, sau vài giây hắn đột nhiên nói: “–Bùi Chí.”

“Cái gì?”

“Y không tìm thì thôi, một khi tìm người hỗ trợ nhất định sẽ tìm Bùi Chí!” Hàn Việt một bước chạy đi tìm di động, lại không cách nào tìm ra nó đang nằm ở đâu.

Nhâm Gia Viễn thấy vậy liền vội vã đưa di động của mình cho hắn: “Vừa rồi khi tôi gọi cho anh thì kĩ sư Sở nghe máy, nhất định y đã mang di động của anh đi rồi.”

Hàn Việt run rẩy nhận lấy di động, bấm xuống dãy số điện thoại của đám cấp dưới, trực tiếp lớn giọng thét hỏi: “Này! Người đâu rồi? Đám chó chết, người chạy đi đâu rồi hả? Sở Từ bỏ trốn, tụi bây có biết hay không?”

Đầu dây bên kia đại khái là nơm nớp lo sợ trả lời câu gì đó, khiến cho thanh âm của Hàn Việt gần như là rống lên: “Tản bộ!? Y nói với bụi bây cái gì tụi bây liền tin cái đó? Từ lúc nào thì tao thả y ra ngoài đi dạo một mình? Bây giờ người đã chạy mất rồi, tụi bây có biết không hả? Người đã chạy mất rồi! Chạy!! Đám chó chết, tao thật muốn lôi tụi bây ra ngoài làm thịt!”

Đầu dây bên kia không biết lắp bắp nói gì, Hàn Việt lại một lần nữa điên cuồng cắt ngang: “Lập tức đi tìm Bùi Chí cho tao!!! Mặc kệ Bùi Chí đang làm cái gì, tìm được hắn lập tức đưa hắn tới đây gặp tao! Hiện tại lập tức liên hệ với mấy nhà ga lớn và bến xe đường dài, mặc kệ dùng biện pháp gì cũng phải tìm bằng được Sở Từ cho tao! Hiện tại, lập tức!!”

Hắn hung bạo ném di động đi, làm nó nảy tưng trên mặt giường mấy lần, thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Nhâm Gia Viễn vốn muốn khuyên Hàn Việt đừng làm lớn chuyện như vậy, cho dù tìm người cũng phải lén lút mà tìm, hành động rầm rộ thế này khẳng định sẽ bị người nhà Hầu Hoành Xương phát hiện. Thế nhưng hắn còn chưa kịp mở lời, chỉ thấy Hàn Việt suy sụp ngã ngồi xuống giường, dùng tay gắt gao che mặt, đột nhiên khóc rống lên.

Thanh âm kia quá mức bi thương tuyệt vọng, thay vì nói là khóc, chi bằng nói là dã thú rít gào phẫn nộ trước lúc chết.

Khiến cho người ta nghe thấy, thật sự khiếp sợ từ tận đáy lòng.