Năm giờ chiều, ánh nắng như nến treo phía sau một dải mái nhà. Dọc khung chợ, dừng lại tại một sạp báo. Buổi chiều bán báo không cần phải nói, ế như cái mặt của mụ, hai má chảy xệ, mắt híp trông xa, một bộ mặt buồn rầu không còn loại ngôn từ nào có thể diễn đạt.
Hai bên kệ tạp chí ngã trái ngã phải, hai bên bàn sách báo la liệt. Mụ ngồi trên cái ghế con chính giữa lối đi, nghiễm nhiên trở thành vật ngăn tài lộc. Khách qua đường nhìn vào trong một lần, quay mặt đi liền không muốn thấy nơi này nữa.
Vậy mà có một nam thanh niên đi đến, dừng lại trước cửa, ánh mắt ngó nghiêng vào trong. Mụ bán báo lười nhác liếc cặp mắt lên đánh giá anh chàng.
Người này tướng cao không cao, to không to, điển hình trung bình. Gương mặt rất điềm, ngũ quan đoan chính, cặp mắt đen trắng phân minh có thần. Hắn khoác một cái ba lô cũ nát màu đen bên vai trái, áo thun choàng áo sơ mi đen, quần jeans đen, giày đen. Trên áo thun trắng ẩn hiện xâu chuỗi tràng hạt bồ đề màu nâu gỗ bóng loáng. Bàn tay trái của hắn nắm quai ba lô, ngón tay thon, trông rất có văn khí thư nhã, ngón trỏ đeo chiếc nhẫn bạch kim nạm một viên huyết ngọc, cổ tay đeo đồng hồ bạc.
Mụ chống cằm nhìn bên kia đường, người trẻ tuổi nhìn vào trong, hai người không chào nhau câu nào. Nửa ngày, thanh niên nhìn xuống nói. "Cá hôm nay bán mấy con?"
Mụ bán báo ngước lên, thật nhạt nói. "Cá tươi hay cá ươn?"
Thanh niên suy nghĩ thoáng qua, nói. "Cả hai!"
Mụ rút cái điện thoại bấm một dãy số, không thèm quan tâm thanh niên. "Có người mua cá."
Sau đó mụ quan sát thanh niên, diễn tả lại dáng dấp hắn, cuối cùng đánh gãy điện thoại, ngón cái chỉ vào trong. Thanh niên đi nửa bước, mụ không thèm tránh, hắn nhăn mặt cố lách qua một bên đi vào trong.
Đi hết lối đi tối thui, thanh niên vào trong quán vàng mã, phía trên mắc đầy áo vest, dây chuyền vàng, bên dưới biệt thự, xe hơi. Hắn đi vào một chút, bên phải là cái bàn dài đặt nhiều khuôn tiền tệ Âm Phủ, tha hồ lựa chọn.
Có một người đàn ông gầy gò bước ra, trên dưới năm mươi tuổi, cái mũi to hơi ửng đỏ như chú hề, bàn tay nhét tẩu thuốc vào miệng. Gã mở miệng nói, khói thoát ra theo đó làm hiệu ứng. "Là cậu? Vào trong!"
Thanh niên theo gã đi theo hành lang, gã cười hề hề, khua môi múa mép ở trên trời, lại kéo tuốt dưới đất, nào là chuyện đông tây, hàng của gã chất lượng cao, ngoại nhập, đủ loại biên niên sử.
Thanh niên ho khan, đưa cho gã một tấm giấy nhỏ, ý nói vào thẳng vấn đề. Những thứ này là hắn đã được thầy Kim chuẩn bị từ trước, nói với nhau cũng toàn tiếng lóng. "Cá tươi" là đồ cho người sống, "cá ươn" là đồ cho người chết, hắn nói "cả hai" tức là đứng tại trung gian.
Gã cầm tờ giấy, rút cái kính lão từ túi áo đeo lên tai. "Ra là ông Kim giới thiệu! Giảm giá cho cậu, đều là người trong nhà."
Thay đổi thái độ sau đó, gã đưa thanh niên vào trong gian phòng, mở đèn lên. Bên trong chứa rất nhiều món vật kỳ dị còn có tính cổ quái, chỉ dân trong nghề mới biết rõ ràng.
Thanh niên lấy rất nhiều thứ nhét vào ba lô, cuối cùng chỉ để cho gã chủ quán liệt kê thành văn bản, buông xuống một câu. "Thầy Kim nói sẽ chuyển khoản sau, cảm ơn chú!"
Gã cười như không muốn cười, tiễn thanh niên đến cửa.
Thanh niên mua ổ bánh mì gặm vội vã, ra khỏi chợ, kêu một chiếc taxi.
Hắn tên là Lý Giao, vừa xong hai mươi tuổi, cuộc đời của hắn vô cùng muôn màu muôn vẻ. Từ nhỏ, Lý Giao bị một con rết cắn, từ đó trải về sau hắn phát hiện mình có thể thấy người âm. Thường hay bị người âm trêu chọc, đôi khi phá đám, cuộc sống không mấy khi ổn định. Ví dụ đi ngoài đường hay bị nắm áo, kéo chân, tối nằm trên giường nghe tiếng rên rỉ, hắn rất sợ hãi. Nếu không phải lúc nhỏ làm quen sớm có lẽ Lý Giao đã bị điên điên khùng khùng.
Một bí mật của hắn là con rết vẫn đi theo hắn, chẳng qua chính nó cũng là vật âm, ngoại trừ hắn không có ai thấy. Làm một ống tre cho con rết ở trong đó, có lần hắn bị quỷ doạ, vậy mà được con rết bảo vệ.
Mệnh của hắn có tính âm nặng, thường hay bệnh bậy bạ, trong thôn có thầy Tư hay đốt bùa chữa bệnh cho hắn. Năm tám tuổi, Lý Giao theo thầy Tư học Mao Sơn đạo thuật, chuyên về vẽ bùa trừ tà, câu thông quỷ thần. Tiếc là hắn còn nhỏ học không đến nơi đến chốn, sau này lớn lên, hắn vẫn là không ra dạng gì. Thứ nhất vẽ bùa xấu, cái nữa làm thầy pháp phải can đảm, ngược lại hắn rất sợ quỷ còn hơn ông cố nội hắn sống lại.
Năm mười hai tuổi, thầy Tư bảo ba mẹ Lý Giao tổ chức sinh nhật cho Lý Giao, làm lễ cúng đóng Âm Dương Nhãn. Vậy mà hắn mãi chơi, ngay ngày sinh nhật còn bị oan hồn dẫn đi chơi ngoài vườn. Cũng may mẹ hắn tìm được, khi về hỏi lại, mẹ hắn bảo hắn nói xằng bậy, người đó mới chết rồi, đang đám tang.
Thế là qua mười hai tuổi, thầy Tư không cách nào đóng Âm Dương Nhãn cho hắn. Ba mẹ sợ con sau này mang mệnh khổ, cầu thầy Tư giúp đỡ. Thầy Tư sức có hạn, gửi hắn cho một người bạn là thầy Toàn.