Thao Nát Những Bá Tổng Đó

Chương 29




Lãnh Tiêu tây trang phẳng phiu ngồi ở trên sô pha xem văn kiện, tây trang xa hoa mặc ở trên người anh ta giống như tìm thấy cái giá treo quần áo phù hợp nhất, cà vạt và tóc đều được xử lý cẩn thận, anh ta hơi nhướng mày so với bình thường ôn nhuận giống như nhiều thêm vài phần phiền não, nhưng không ai dám hỏi.

Khớp xương ngón tay rõ ràng hơi gầy, cho nên càng thon dài, nhưng vô cớ cho người ta một cảm giác lạnh lùng, giống như cảm giác trong mắt anh ta lúc này, rõ ràng đôi mắt nhìn có vẻ rất đẹp rất mê người, nhưng không ai dám nhìn nhiều, thậm chí nhìn tỉ mỉ sẽ tự nhiên sợ hãi, vì đáy mắt đó hoàn toàn máu lạnh.

“Đại thiếu gia, dùng cơm chưa ạ?” Người hầu cẩn thận lại gần, sợ làm phiền đến anh ta.

Lãnh Tiêu đầu cũng không ngẩng mà ừm một tiếng, nhưng lúc người hầu quay người chuẩn bị bê cơm lên, anh ta đặc biệt bổ sung một câu: “Đi gọi tiểu thiếu gia cùng ăn.”

“Vâng” Người hầu vội vàng trả lời.

Lúc Chu Uý Kì và Lãnh Tịch xuống lầu, cơm tối đã bày đầy trên bàn, Lãnh Tiêu mặt không biểu cảm ngồi ở chủ vị, thấy bọn họ xuống, giương mắt thản nhiên nhìn bọn họ một cái, cuối cùng tầm mắt lướt qua người Chu Uý Kì.

“Anh hai.” Lãnh Tịch tâm trạng vui sướng ngồi xuống bên cạnh anh ta. Lãnh Tịch ừ một tiếng.

“Chào đại thiếu gia.” Chu Uý Kì cũng không khách sáo ngồi xuống. Lãnh Tiêu liếc anh một cái không trả lời.

Nhưng điều khiến Lãnh Tịch hơi không hài lòng là, Chu Uý Kì không ngồi sát bên cạnh cậu, mà là ngồi xuống một bên khác của anh hai, nhưng như vậy Chu Uý Kì vừa hay đối diện với cậu.

“Ăn cơm.” Lãnh Tiêu nhàn nhạt nói, nói xong bắt đầu ăn, cử chỉ ưu nhã.

Cho dù là lời nói cử chỉ hay là khí chất của anh ta, cảm giác cho người khác đều là cảm giác công tử thế gia dòng dõi thư hương, hoàn toàn không tưởng tượng được anh ta là ông chủ hắc đạo khiến người khác vừa nghe đã sợ mất hồn, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, làm việc cứng rắn đáng sợ.

Đương nhiên, Chu Uý Kì hoàn toàn không kiêng kỵ anh ta, xem anh như không tồn tại mà gắp thức ăn cho Lãnh Tịch.



“Cái này ngon, tiểu thiếu gia thử xem.”

“Còn có cái này cũng không tồi.”



“Aiya” Trên miệng Lãnh Tịch không vui: “Em cũng không phải trẻ con cần anh gắp cho em?” Trên miệng là một bộ dạng ghét bỏ nhưng cao hứng trên mặt cũng sắp không giấu được nữa rồi, khoé miệng nhếch lên, hơn nữa miệng nói không cần nhưng tay lại rất thành thật cho vào trong miệng, e là ăn vào cũng ngọt.

“Không thích vậy anh không gắp nữa.” Chu Uý Kì cố ý nói.

“Ai nói không thích?”

Thật là một tiểu thiếu gia kiêu ngạo.

Lãnh Tiêu: “…”

Rất bực bội, rất khó chịu, rất muốn đánh chết người đàn ông bên cạnh này, nhưng em trai…đã si ngốc rồi, cho nên rốt cuộc anh ta phải cứu vớt em trai như nào đây.

Đang âm thầm nghĩ, lập tức thấy trong bát đột nhiên nhiều thêm một miếng đậu phụ trắng nõn, Lãnh Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Chu Uý Kì mặt không đổi sắc cười nói với anh: “Cái này không tồi, đại thiếu gia cũng nếm thử.”

Khoé miệng Lãnh Tiêu cứng đờ, đột nhiên không biết nên nói cái gì, anh ta sống ba mươi mấy năm, ở trên thế giới này, ngoại trừ em trai còn chưa ai dám bỏ đồ vào trong bát anh, hơn nữa tự nhiên như vậy lại không mang theo chút sợ hãi nào, quan trọng là em trai có đặc quyền này nhưng từ trước tới nay cậu cũng không gắp đồ ăn cho mình.

Lãnh Tiêu nhất thời ngũ vị tạp trần, nhưng Chu Uý Kì đã quay đầu mắt đưa mày lại với em trai, vốn dĩ không chú ý đến bên anh ta, Lãnh Tiêu chỉ có thể lặng lẽ gắp lên miếng đậu phụ kia bỏ vào trong miệng, không biết tại sao, mùi vị của nó có lẽ thật sự có gì đó khác thường.



“Há miệng.” Chu Uý Kì quá phận hơn gắp một miếng trực tiếp đút đến bên miệng Lãnh Tịch.

Lãnh Tịch biết anh hai chiều cậu, cũng muốn mượn cơ hội này chứng minh cho anh hai thái độ của mình với Chu Uý Kì, cho nên mặc kệ bên cạnh có tôn đại thần đang ngồi, há miệng muốn ăn thứ Chu Uý Kì đút đến, không ngờ cậu vừa muốn cắn xuống, Chu Uý Kì dịch tay, tránh thoát, Lãnh Tịch cắn vào không khí.

“Chu Uý Kì!” Lãnh Tịch trừng mắt, bất giác bĩu môi tức giận.

“Ha ha thật đáng yêu.” Chu Uý Kì cười hi hi lại đưa qua.

Lãnh Tịch lại há miệng ăn, không ngờ rằng Chu Uý Kì tránh đi lần nữa.

Tiểu thiếu gia tức giận rồi: “Khốn kiếp! Còn để em ăn hay không!”

“Ha ha nào nào nào, không trêu em nữa.” Chu Uý Kì đút qua, nhưng Lãnh Tịch không động nhìn anh, lỡ như lại bị lừa thì sao, Chu Uý Kì chỉ đành dỗ: “Ngoan ngoãn há miệng, không trêu em nữa, anh đảm bảo.”

“Anh còn chọc em” Lãnh Tịch cắn răng: “Buổi tối không cho vào phòng em.”

“Được.” Chu Uý Kì cười, đứa trẻ đáng yêu như vậy, anh cũng không nỡ rời bỏ đâu.

Lãnh Tịch lúc này mới há miệng, Chu Uý Kì không tránh, cậu thoả mãn: “Coi như anh biết điều!” hừ sắc quỷ, không rời khỏi được cơ thể của ông đây rồi phải không!

Lãnh Tiêu nhìn cả quá trình bị xem nhẹ: “…”

Âm trầm, lại âm trầm. Em trai cuồng si rồi, em trai bị người xấu bắt đi rồi, em trai không chỉ thuộc về mình nữa rồi, bình tĩnh, bình tĩnh, chắc chắn có thể tìm thấy thời cơ thích hợp chọc nát lớp nguỵ trang của nhãi con này, đến lúc đó phải để em trai đích thân đuổi anh ra cửa, không, phải đánh chết!