Chu Uý Kì tưởng tượng rất nhiều loại khả năng, ví dụ như trực tiếp đánh chết, nổ súng bắn chết, bằm thây vạn đoạn, băm thành thịt nát…các loại khả năng tra tấn đến chết, duy nhất không ngờ rằng Lãnh Tiêu lại trực tiếp đưa anh về nhà.
Lúc này tứ chi của Chu Uý Kì bị xích sắt khoá lại, cả người bị kéo ra thành hình chữ đại nằm ở trên giường, mà Lãnh Tiêu đang đứng trước giường từ trên cao nhìn xuống anh. Căn phòng rất lớn, rất ngăn nắp, nhưng trong điệu thấp lộ ra xa hoa, vừa nhìn liền vô cùng phù hợp với khí chất đại lão hắc đạo của Lãnh Tiêu.
“Chính là cậu cường bạo em trai tôi?” Giọng nói lộ ra vài phần lạnh lẽo, mặc dù là hỏi nhưng giọng điệu lại chắc chắn, nhất là trong đôi mắt sâu đen kia, Chu Uý Kì không nhìn ra được anh ta đang nghĩ gì.
Nhưng càng là như vậy, Chu Uý Kì càng tràn ngập tò mò với anh ta, càng muốn biết anh ta rốt cuộc xử trí mình như thế nào, do đó anh không vội vàng nhìn thẳng vào người đàn ông trước giường: “Phải.”
Lãnh Tiêu nhíu mày, không ngờ rằng người này đối mặt với anh ta lại không sợ hãi chút nào, đến bây giờ cũng không cãi lại mà trực tiếp thừa nhận.
Ngay sau đó Lãnh Tiêu gợi lên một độ cong mê người, đôi mắt giống như hồ ly kia của anh từ từ quét qua cơ thể thon dài rắn chắc của Chu Uý Kì, sau đó khoé miệng khẽ mở ra: “Xem ra cậu thích cường bạo.”
Nói xong cũng không đợi Chu Uý Kì phản ứng mà bắt đầu cởi quần áo ngay trước mặt Chu Uý Kì, giống như Chu Uý Kì vốn dĩ không tồn tại.
Động tác ưu nhã của anh ta khiến người ta không thể di chuyển tầm mắt, thong thả ung dung cởi ra từng nút áo từ trên xuống dưới, khớp xương ngón tay thon dài rõ ràng lại tinh tế, móng tay cũng được cắt gọn gàng, sau đó anh ta ưu nhã cởi áo sơ mi trắng xuống, nửa người trên da thịt đều đặn lập tức khiến hô hấp của Chu Uý Kì cứng lại.
Dáng người của Lãnh Tiêu thon dài, hơn nữa trắng nõn bất ngờ, thậm chí có thể nói hơi gầy, nhưng cái gầy này là gãi đúng chỗ ngứa, vừa hay để mỗi chỗ xương quai xanh, lưng, bụng, mọi đường cong của anh ta đều trở nên gợi cảm và mê người.
Nếu không phải trên lưng và vai anh ta có mấy vết sẹo rõ ràng, đây chính là một cơ thể văn nhã giống với vẻ ngoài của anh ta, nhưng mấy vết sẹo rõ ràng đó đã chứng minh hung ác ở đáy mắt khiến người khiếp sợ của anh ta, cũng chứng tỏ đằng sau thân phận ông chủ hắc đạo đã từng trải qua đao kiếm.
Lãnh Tiêu cứ như vậy không coi ai ra gì cởi đến trần như nhộng, cử chỉ ưu nhã không nói, đến mí mắt cũng không chớp một cái, giống như Chu Uý Kì không có ở đây vậy.
Trong nháy mắt đó, Chu Uý Kì nhìn Lãnh Tiêu cả người trần trụi không sinh ra được tạp niệm gì, chỉ cảm thấy cơ thể này vô cùng hoàn mỹ, mà đáy mắt bình tĩnh, động tác ưu nhã của anh ta càng khiến người ta thấy ngại khi sinh ra ý đồ khinh nhờn gì đó.
Lãnh Tiêu đến trên giường, hai chân anh ta tách ra dường như cưỡi ngồi ở trên đùi Chu Uý Kì, sau đó từ trên cao nhìn xuống anh: “Em trai tôi nhỏ hơn tôi 16 tuổi, lúc nó 2 tuổi ba mẹ xảy ra chuyện, từ đó chính tôi dẫn nó theo, là tôi nuôi nó lớn, cả thế giới đều biết nó là bảo bối của tôi, nó thậm chí còn quan trọng hơn mạng của tôi.”
Chu Uý Kì nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ ông chủ hắc đạo vậy mà là một tên huynh khống, sủng đệ cuồng ma.
Lãnh Tiêu lại nhìn một cái, nói: “Nhưng cậu lại cường bạo nó, thật sự đáng chết.”
Chửi anh hận anh như vậy đều là phản ứng bình thường, nhưng Lãnh Tiêu trần truồng tách hai chân ra ngồi trên đùi anh là ý gì: “Do đó, anh đây là muốn làm gì?”
Cường bạo lại sao, nhưng logic không phù hợp này, không nghĩ câu trả lời Lãnh Tiêu cho anh càng không phù hợp logic hơn.
Lãnh Tiêu không trả lời lại Chu Uý Kì, mà là lấy từ bên giường qua một con dao găm sắc bén, tim Chu Uý Kì lập tức đập thình thịch, thật sự muốn thiên đao vạn quả sao? Sau đó Lãnh Tiêu chỉ kéo quần áo của anh giơ tay cắt xuống, cắt mấy cái quần áo của Chu Uý Kì đã rơi xuống, đến khi côn thịt kích thước kinh người của Chu Uý Kì bật ra, đáy mắt không gợn sóng của Lãnh Tiêu lúc này mới hơi dao động.
Chu Uý Kì nhìn con dao sắc bén trong tay anh ta, đây là muốn…thiến anh sao?
Ừm, hợp lý, nhưng anh ta cũng không nhất thiết phải cởi quần áo chứ, lẽ nào có nghi thức gì đặc biệt sao?
Chu Uý Kì đã làm tốt chuẩn bị, ngay khi Lãnh Tiêu cầm lên thứ đó của anh muốn xuống tay, anh sẽ lập tức bảo Tiểu Đinh phát huy tác dụng bàn tay vàng của anh.
Nhưng hành động của Lãnh Tiêu lại khiến anh nghẹn họng lần nữa.
Lãnh Tiêu cưỡi ngồi trên chân của anh bỗng nhiên chuyển đến giữa háng anh, lập tức đỡ lấy cự vật đã ngẩng đầu rõ ràng của Chu Uý Kì, sau đó đối với hậu huyệt của anh ta sắp ngồi xuống.
Chu Uý Kì hoảng sợ vội vàng ngăn lại: “Anh làm gì?” đừng nói thứ của anh thô như vậy, không có khuếch trương đã trực tiếp cắm vào chứ, cho dù ngón tay muốn cắm vào cũng không dễ dàng.
Lãnh Tiêu lại mặc kệ anh, chỉ lo đỡ cự vật của anh ngồi xuống từng chút, nhưng quy đầu quá to, quan trọng là hậu huyệt của anh ta từ trước đến nay chưa từng làm chuyện như vậy, bây giờ vừa khô vừa chặt, anh ta lại không có kinh nghiệm, do đó anh ta làm cả nửa ngày cũng không cắm vào được, Lãnh Tiêu bất giác nhíu mày.
Chu Uý Kì dở khóc dở cười: “Anh như vậy không được, tiểu huyệt của anh quá khô quá chặt rồi, anh phải dùng ngón tay, gel bôi trơn khuếch trương một chút, nếu không không cắm vào được.”
Ánh mắt Lãnh Tiêu tối lại, đôi mắt sâu đen từ trên cao nhìn xuống Chu Uý Kì: “Là tôi đang cường bạo cậu, là tôi muốn thao cậu.”