Thảo Mai Rao Bán Chỉ Vàng - Trương Nhược Dư

Chương 98




Phương Tử Dương thực sự không muốn nói nhảm với Lục Yến nữa. Cuối cùng, cậu chỉ buông một câu rồi trực tiếp kết thúc chuyến thăm người thân.

Cậu thật sự chẳng có gì để nói với người cậu nhỏ này.

Lúc vừa trọng sinh, cậu phải xoay xở với Phương Ngạn Đông là bởi vì không có đủ sức mạnh. Nhưng giờ cậu đã có chỗ dựa mạnh mẽ và lá bài tẩy trong tay, nên chẳng cần phải giữ ý với Lục Yến nữa.

Thực ra cậu đã từng nghĩ sẽ tha cho Lục Yến, bởi vì kiếp trước Lục Yến chỉ lạnh lùng đứng ở ngoài nhìn, nể mặt ông ngoại, cậu cũng không ngại chỉ đứng nhìn, Lục Yến muốn tìm đường chết như thế nào cũng không liên quan đến cậu.

Nhưng cậu vẫn quá coi thường bản tính của con người.

Kiếp trước Lục Yến không ra tay với cậu, chỉ lạnh lùng đứng nhìn, chẳng qua là vì cậu đã rơi xuống đáy vực, căn bản không cần đối phương ra tay thêm nữa, cũng không có lợi ích gì để mưu đồ. Bản chất của đối phương chẳng khác gì Phương Ngạn Đông.

Cho nên bây giờ Lục Yến mới liên tục tìm đến, bại lộ bản tính.

Nếu đã vậy, cậu cũng chẳng cần mềm lòng nữa.

Tối hôm đó. Khi gọi video với Tạ Tranh, Phương Tử Dương kể lại chuyện Lục Yến tìm đến, rồi giao việc điều tra cho Tạ Tranh.

Mà phạm vi điều tra này cậu có chút hoài nghi, nên đưa cho Tạ Tranh một danh sách.

Quả nhiên. Vài ngày sau, Tạ Tranh đã điều tra rõ ràng. Người gây rối lần này không ai khác chính là Nghiêm Đồng.

Rốt cuộc là người muốn cậu chết, biết được lại tương đối nhiều, càng có thể lợi dụng Lục Yến, ngoài hắn ta ra không thể là ai khác.

Huống chi Tạ Tranh luôn cho người giám sát tình hình bên đó, có thể gửi thư nặc danh cho Lục Yến dưới tình trạng giám sát chặt chẽ mà không bị phát hiện, cũng chỉ có Nghiêm Đồng sống cùng một mái nhà với Lục Yến mới có thể làm được.

"Cậu ta thật sự không thể nhìn thấy tôi sống tốt chút nào sao..." Phương Tử Dương nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng rét lạnh.

Lấy sự hiểu biết của cậu về Nghiêm Đồng, cậu đã có thể chắp vá ra rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Tuy nói trong cốt truyện mà Nghiêm Đồng biết, không hề có sản phẩm thần kỳ như Dịch Mỹ Nhan hay thẻ căn cước gắn chip, nhưng những thứ công nghệ cao như vậy không thể không khiến một người xuyên sách như Nghiêm Đồng nghi ngờ.

Nghiêm Đồng chắc chắn chưa nghĩ đến việc "bàn tay vàng" của hắn ta đã bị cậu động tay động chân, nhưng có lẽ sẽ cho rằng Lục gia còn lưu giữ các tài liệu nghiên cứu khác.

Nghiêm Đồng vẫn luôn muốn kéo cậu xuống bùn, dĩ nhiên không thể nhìn cậu ngày càng sống tốt hơn được. Bây giờ, của công nghệ Tân Thế Giới và công ty chế dược Sanh Đông đang nổi tiếng, làm sao hắn ta chỉ có thể đứng nhìn?

Hiện giờ, trợ lực duy nhất có thể ra tay với cậu ở bên cạnh Nghiêm Đồng chính là Lục Yến, chỉ cần Lục Yến nắm được cổ phần của hai công ty này, thì lo gì không có cơ hội thâm nhập phá hoại?

Tuy rằng trước đó cái kết của Thi Mỹ Cảnh đã khiến đối phương sợ hãi, nhưng chỉ là tạm thời, lòng tham và sự ích kỷ là bản chất mà đối phương không bao giờ sửa được.

"Xem ra gần đây cậu ta quá rảnh rỗi, nếu đã vậy, thì tìm chút việc cho cậu ta làm đi. Cũng là lúc đòi cậu ta chút lãi rồi..."

Phương Tử Dương mỉm  cười, các ngón tay siết chặt đến mức móng tay đâm sâu vào thịt.

Đợi lâu như vậy, Nghiêm Đồng cũng nên trả nợ rồi.

...

Cuộc sống gần đây của Tạ Văn Húc rất không tốt.

Chính xác mà nói, từ sau khi hắn ở bên Nghiêm Đồng, hắn chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ, hắn từng cho rằng Nghiêm Đồng mới là người hắn yêu, nhưng hiện thực nói cho hắn biết, đó chỉ là một trò cười.

Vì một phút lầm lỡ, hắn đã để mất người yêu thực sự của mình, vứt bỏ minh châu, nhặt lấy tảng đá.

Đến khi hiểu được, lòng hắn tràn đầy hối hận.

Hắn không phải chưa từng nghĩ đến việc sửa sai và cứu vãn, nhưng hắn đã không còn tư cách nữa. Người kiêu ngạo như Tử Dương làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho một kẻ phản bội, từ khi hắn đi sai bước đầu tiên, hắn đã không thể quay đầu lại.

Nhớ lại những chuyện trước kia, Tạ Văn Húc đau đến không thở nổi.

Hắn thật sự không hiểu tại sao trước đây mình lại như vậy, sao có thể làm ra những chuyện tổn thương Tử Dương đến thế.

Cho dù hắn không còn yêu Tử Dương nữa, thì cũng có thể chia tay trong hòa bình, cần gì phải làm tổn thương Tử Dương như vậy, để Tử Dương trở thành đối tượng vứt bỏ bị toàn bộ xã hội thượng lưu cười nhạo?

Bây giờ hắn có nói bao nhiêu lời xin lỗi hay hối hận cũng vô ích, trong lòng Tử Dương đã không còn chỗ cho hắn.

***

Thời gian ở cùng Nghiêm Đồng hắn một chút cũng không vui, càng ở chung với Nghiêm Đồng, hắn càng thấy bản thân trước đây thật mù quáng.

Nghiêm Đồng không hề giống như hắn từng thấy, không hề giỏi hiểu lòng người, đơn thuần thiện lương, ngược lại ngu ngốc vô tri, tâm tư bất chính. Hơn nữa, có lẽ Nghiêm Đồng chưa bao giờ thích hắn, từ đầu đến cuối, chỉ là vì tiền tài và địa vị của hắn.

Mặc dù rất không muốn tin, nhưng hiện thực bày ra trước mắt.

Từ khi Tạ Tranh rời khỏi Tạ gia, thân phận người thừa kế của hắn không còn giá trị nữa, địa vị của hắn trong gia tộc cũng giảm sút, tiền bạc và quyền lực trong tay dần trở nên eo hẹp, thái độ của Nghiêm Đồng đối với hắn cũng bắt đầu thay đổi.

Đối phương không còn nhiệt tình như trước, thái độ trở nên lạnh nhạt, thậm chí còn cãi nhau với hắn...

Sau đó Nghiêm Đồng không biết làm cách nào kết nối được chi thứ hai và vị đại lão nghiên cứu bí ẩn kia, khí thế của Nghiêm Đồng khi cãi nhau với hắn ngày càng lớn.

Đợi đến khi Nghiêm Đồng không biết làm sao tìm được nhân mạch, chạy vào giới giải trí, hắn và Nghiêm Đồng trực tiếp biến thành trạng thái nửa chia tay. Đừng nói đến việc sống chung, ngay cả gặp mặt cũng khó, hiện giờ bọn họ chỉ còn liên lạc qua điện thoại.

Tình trạng này đã kéo dài hơn ba tháng.

Tạ Văn Húc thừa nhận hành vi trước kia của mình có chút cặn bã, nhưng hắn vẫn có giới hạn, sĩ diện.

Là người từng được chọn làm người thừa kế Tạ gia, kiêu ngạo của hắn khiến hắn không cho phép lại phạm sai lầm giống như trước kia.

Hiện tại hắn rất rõ ràng mình không còn yêu Nghiêm Đồng, nhưng đây là quả đắng do chính hắn tạo ra, hắn phải tự mình gánh chịu. Nếu không, Tử Dương sẽ càng khinh thường hắn, hắn cũng không thể đối mặt với những việc mình đã làm.

Cho nên mặc dù hắn biết rõ Nghiêm Đồng có thể không phải là đối tượng tốt, nhưng hắn cũng không nghĩ tới lại vứt bỏ Nghiêm Đồng.

Nhưng bây giờ.

Kể từ khi Nghiêm Đồng bỏ đi sau trận cãi vã lần trước, bọn họ đã chiến tranh lạnh gần ba tháng, điều đó thật sự khiến hắn không thể chịu nổi.

"Nghiêm Đồng, rốt cuộc em còn muốn giận dỗi đến bao giờ nữa? Anh thừa nhận lúc trước cãi nhau, anh đã quá lời, nhưng đó chỉ là lời nói lúc nóng giận, anh đã xin lỗi và hứa sẽ buông bỏ Tử Dương để tập trung ở bên em, không bao giờ làm điều gì khiến em không an tâm nữa, em còn muốn anh phải làm sao đây?"

"Hơn nữa, trước đây em đã làm những chuyện như vậy, sao anh có thể không tức giận? Cả hai chúng ta đều có lỗi, nhưng nhận ra sai lầm và sửa chữa là điều cần thiết, hai người ở bên nhau thì luôn cần thời gian để hòa hợp."

"Anh có thể tha thứ cho những việc em đã làm trước đây, anh biết tất cả đều là do anh không mang lại cho em cảm giác an toàn, anh đã cố gắng sửa đổi, cố gắng quên đi Tử Dương, tại sao em vẫn còn bận tâm đến chuyện này?"

"Em là vị hôn phu của anh, em cứ ở ngoài suốt ba tháng, thậm chí không để anh gặp mặt, thế là sao?"

Tạ Văn Húc cầm điện thoại, gửi đi từng đoạn tin nhắn thoại cho Nghiêm Đồng, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Ban đầu chỉ là cãi nhau bình thường, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Nghiêm Đồng lại có thể chiến tranh lạnh với hắn suốt ba tháng.

Trong ba tháng này, hắn đã gọi vô số cuộc điện thoại và nhắn tin qua wechat cho Nghiêm Đồng, xin lỗi và giải thích về chuyện cãi nhau lúc trước. Nhưng Nghiêm Đồng dường như đã thay đổi, căn bản không nói đạo lý.

Lúc đầu còn có thể nhận điện thoại của hắn, trả lời wechat của hắn, bọn họ có thể trò chuyện vài câu.

Mặc dù mỗi lần nói chuyện kết thúc không mấy vui vẻ, hắn không thể tiếp nhận suy nghĩ của Nghiêm Đồng, Nghiêm Đồng luôn bảo hắn còn vương vấn tình cũ, không tin vào những lời giải thích của hắn, nói xong cuối cùng tan rã trong không vui. Nhưng ít nhất bọn họ vẫn còn liên lạc.

Nhưng đoạn thời gian gần đây, Nghiêm Đồng trực tiếp kéo điện thoại của hắn vào sổ đen, không trả lời tin nhắn wechat, tính tình cáu kỉnh càng ngày càng quá đáng.

"Nghiêm Đồng, nếu như em nhất định không chịu tin tưởng anh, thì anh không còn gì để nói nữa. Trả lời tin nhắn của anh, ra gặp mặt đi, nếu em muốn chia tay vậy thì chia tay đi, anh thật sự mệt mỏi rồi."

Cuối cùng, Tạ Văn Húc vẫn không thể nhịn được nữa, gửi tin nhắn này.

Hắn quả thật sĩ diện, không muốn lại gây ra chuyện mất mặt vừa đính hôn không đến một năm lại giải trừ hôn ước. Nhưng phản ứng của Nghiêm Đồng lúc này rõ ràng là muốn chia tay với hắn.

Hắn cũng có lòng tự trọng, nếu như Nghiêm Đồng muốn chia tay vậy thì chia tay đi, quan hệ giữa bọn họ căn bản là một nghiệt duyên.

Gửi tin nhắn cuối cùng đi.

Tạ Văn Húc mệt mỏi xoa thái dương, chờ đợi câu trả lời.

Nhưng thay vì nhận được tin nhắn của Nghiêm Đồng, quản gia dưới lầu lại gõ cửa phòng hắn.

"Thiếu gia, vừa có một gói hàng chuyển phát nhanh đưa tới, nhìn bao bì có vẻ là tài liệu. Tôi mang lên cho cậu, cậu có muốn xem bây giờ không?"

Tài liệu?

Ai lại gửi tài liệu cho hắn nhỉ?

Tạ Văn Húc không hiểu ra sao, nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo, "Cửa không khóa, mang vào đi."

Quản gia nghe vậy, lập tức mở cửa phòng đi vào.

Nhìn thấy thiếu gia ngồi trên sô pha vẻ mặt tiều tụy chán chường, trong lòng ông rất là khó chịu.

Trước kia ông từng là thư ký bên cạnh cha của Tạ Văn Húc, vì cha của Tạ Văn Húc đã giúp đỡ ông rất nhiều, sau khi cấp trên qua đời, để báo ân, ông tự nguyện đến Tạ gia xin việc, mục đích là để chăm sóc Tạ Văn Húc khi còn nhỏ.

Mấy năm nay ông nhìn Tạ Văn Húc lớn lên, mặc dù rất không đồng ý hắn kết giao với chi thứ hai của Tạ gia, nhưng dù sao ông cũng là người ngoài, không thể can thiệp vào chuyện của gia đình người ta. Dù gì Tạ Văn Húc cũng là cháu ruột của Chu nữ sĩ, nên dù thế nào thì cũng sẽ không tệ, ông cũng không nói gì thêm.

Lúc trước Tạ Văn Húc và Phương Tử Dương đính hôn, trong lòng ông thực sự rất vui.

Tuy nói Phương gia không thể so với Tạ gia, có vẻ như là trèo cao, nhưng đứa nhỏ Phương tiểu thiếu gia kia là một đứa trẻ tốt, quan trọng nhất là đại thiếu gia cũng rất thích, đôi thanh mai trúc mã này thực sự rất xứng.

Nhưng ai ngờ sau đó thiếu gia không biết xảy ra chuyện gì, lại bị tên Nghiêm Đồng kia làm cho mê muội, cố chấp phá vỡ quan hệ của chính mình.

Lúc đó, ông đã rất chướng mắt Nghiêm Đồng, kẻ có thể phá hoại tình cảm của người khác thì làm sao là người tốt được?

Ông dự cảm thiếu gia ngày sau nhất định sẽ hối hận.

Kết quả là chỉ mới bao lâu, dự cảm của ông đã trở thành hiện thực, khiến thiếu gia trở nên tiều tụy như bây giờ, thật là một kẻ hại người.

Quản gia rất là khó chịu đau lòng, muốn khuyên bảo lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi, đặt chuyển phát nhanh lên bàn làm việc rồi ra ngoài chuẩn bị nấu canh bồi bổ thân thể.

Dù sao thì ít nhất cũng không thể để thiếu gia có vấn đề về sức khỏe.

Chờ quản gia rời đi. Tạ Văn Húc mới mở chuyển phát nhanh ra xem.

Bên trong quả nhiên là một đống tài liệu, còn có mấy tấm ảnh vô cùng thân mật và khiêu gợi, nhân vật chính trong ảnh không phải ai khác, mà chính là Nghiêm Đồng và Lục Yến!

Khi nhìn rõ bức ảnh, sắc mặt của Tạ Văn Húc lập tức trở nên khó coi.

Mà khi nhìn rõ nội dung trên tài liệu.

Cả người Tạ Văn Húc đột ngột bật dậy khỏi sô pha, đôi mắt đỏ ngầu, phẫn nộ đến mất đi lý trí, nghiến răng nghiến lợi.

"Nghiêm Đồng, cậu là tiện nhân nói dối liên tục!"

________________