Thảo Mai Rao Bán Chỉ Vàng - Trương Nhược Dư

Chương 87




Phần mềm phòng thủ trong bài kiểm tra lần này tuy không phải là loại khó đến mức biến thái, nhưng cũng không hề đơn giản, muốn vượt qua thì trình độ máy tính ít nhất phải đạt đến đẳng cấp hàng đầu.

Mà coi như là ở đẳng cấp hàng đầu, tốc độ bình thường cũng cần đến nửa giờ.

Kim Ngọc ước tính mình có thể hoàn thành trong vòng hơn mười phút, điều này đã đủ chứng minh trình độ của cô là vượt trội hơn hẳn so với mọi người.

Nhưng chính lúc này, khi Kim Ngọc vừa mới bắt đầu hành động, loa phát thanh trong phòng học lại phát ra thông báo có người đã hoàn thành nhiệm vụ.

Chết tiệt, rốt cuộc là ai mà biến thái đến vậy!

Không chỉ có Kim Ngọc, những người khác trong phòng học nghe thấy thông báo từ loa cũng đều có cùng một suy nghĩ.

Thậm chí cả vị lão giáo sư chủ trì cuộc thi, vẻ mặt cũng kinh ngạc.

Ba phút đã phá vỡ hệ thống? Thật sự chỉ mất có ba phút? Phần mềm phòng thủ mà bọn họ chuẩn bị không phải bị cài nhầm đấy chứ, có đúng là phiên bản dành cho thử nghiệm trình độ hàng đầu không đấy!

"Nhanh, nhanh kiểm tra xem có phải cài nhầm phần mềm không?"

Đừng nói đến các thí sinh ở hiện trường khiếp sợ đến mức dừng tay, ngay cả vị lão giáo sư cũng không thể tin nổi, ra hiệu cho trợ lý bên cạnh mang máy tính lại kiểm tra cẩn thận xem bọn họ có lắp nhầm hệ thống không.

Nhưng sự thật chứng minh.

Phần mềm của họ không hề bị cài nhầm, thực sự đã có người hoàn thành nhiệm vụ trong vòng ba phút.

Sau đó.

Mọi người bắt đầu nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của người khác, muốn từ đó tìm ra ai là số 03. Mặc kệ kỹ năng khác của người này thế nào, ít nhất trong lĩnh vực phòng thủ và tấn công mạng thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là đại lão.

Ngay sau đó, tiếng hét chói tai của Kim Ngọc vang lên trong phòng học, "Phương Tử Dương, sao lại là cậu? Cậu chính là số 03? Không thể nào!"

Kim Ngọc biểu tình không thể tin được nhìn chằm chằm vào hai chữ "Hoàn Thành" lớn trên màn hình máy tính của Phương Tử Dương, hoàn toàn không thể chấp nhận hiện thực.

Cô vốn ngồi cách Phương Tử Dương không xa là muốn chờ xem Phương Tử Dương làm trò cười, nhưng kết quả là trò cười không thấy đâu, ngược lại còn bị hiện thực vả mặt một cái.

Nhưng làm sao có thể chứ? Kỹ năng của Phương Tử Dương sao có thể giỏi hơn cô? Chưa bao giờ nghe nói Phương Tử Dương có gì nổi bật trong lĩnh vực máy tính, ngay cả khi cậu giấu tài, thì cũng mới chỉ 18 tuổi thôi mà! Điều này thực sự quá đả kích người khác rồi.

Triệu Khải Thụy và Viên Trác Đình cũng không thể tin được dụi dụi mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của Phương Tử Dương.

Khiếp sợ tới quá đột ngột, như cơn lốc xoáy, cậu em này không phải là phế vật kéo chân cả đội sao?

Những người còn lại nghe vậy cũng đồng loạt nhìn qua.

Đối mặt với nhiều ánh mắt như vậy, Phương Tử Dương giống như có chút ngượng ngùng, nụ cười e thẹn lại đáng yêu, "Ừm, thật ra thì tôi chỉ là am hiểu một chút trong lĩnh vực này thôi, mong các anh trai chị gái sau này chỉ bảo thêm..."

Bộ dáng thẹn thùng trông như người vô hại, ngoan ngoãn dễ thương, rất dễ chiếm được thiện cảm của người khác.

Điều này nhất thời làm cho sự khiếp sợ trong lòng mọi người thoải mái hơn rất nhiều, ở trong lòng gật đầu.

Trước đó không ít người đều nói Phương Tử Dương nhảy dù đi cửa sau, hữu danh vô thực, chỉ kéo chân cả đội, nhưng bây giờ đã chứng minh quốc gia không hề làm những việc dơ bẩn như vậy trong một sự kiện quan trọng như thế này, Phương Tử Dương có thể được mời tới, quả thật là có giá trị riêng của cậu.

Đừng tưởng kỹ năng phòng thủ và tấn công nghe có vẻ đơn giản, nhưng tác dụng của kỹ thuật này trong nghiên cứu lại vô cùng to lớn.

Dù cho nghiên cứu của bạn có giỏi đến đâu, nếu không có phương pháp bảo mật cao cấp, thì người khác chỉ cần lấy sản phẩm của bạn về nghiên cứu ngược là có thể sao chép ngay được sao?

Khó trách quốc gia mời Phương Tử Dương, ít nhất với kỹ năng mà cậu vừa thể hiện, không ai ở đây có thể sánh kịp.

Lão giáo sư cũng hài lòng gật đầu với Phương Tử Dương, âm thầm ghi nhớ tên của cậu, sau đó mới tiếp tục tổ chức thi, "Được rồi, mọi người tiếp tục đi. Tốc độ phá vỡ phòng thủ sẽ ảnh hưởng đến việc xác nhận danh sách thành viên, cơ hội chỉ có một lần thôi nha."

Mọi người nghe vậy, nhất thời cũng kịp phản ứng, bây giờ còn đang thi, không có thời gian để trì hoãn!

Bọn họ không còn quan tâm đến việc khiếp sợ nữa, nhanh chóng tập trung lại vào nhiệm vụ của mình.

Kim Ngọc cũng vậy, vội vàng tiếp tục làm bài thi của mình, nhưng cả người giờ phút này đều có chút hoảng hốt. Đến bây giờ cô vẫn không thể tin được.

Nhưng dù có tin hay không, hiện thực vẫn là hiện thực.

Kim Ngọc khẽ cắn môi, chỉ có thể tức giận an ủi chính mình, Phương Tử Dương chỉ có chút bản lĩnh trong kỹ thuật tấn công và phòng thủ, điều này không có gì to tát, trình độ của cô sao có thể so sánh với Phương Tử Dương được, hừ!

Bài kiểm tra đầu tiên không quá khó, nên nhanh chóng kết thúc.

Mặc dù Kim Ngọc kiêu căng ương ngạnh, nhưng cô thực sự có năng lực để kiêu ngạo. Sau Phương Tử Dương, cô là người hoàn thành nhiệm vụ, mất 16 phút.

Theo sau là Triệu Khải Thụy, Viên Trác Đình, Dương Khải Long, gần như hoàn thành cùng một lúc, chỉ chênh lệch mười mấy giây so với Kim Ngọc. Bốn người này quả không hổ danh là những người mạnh nhất trong danh sách mời lần này.

Vốn mấy người hẳn là tỏa sáng rực rỡ, nhưng có tốc độ của Phương Tử Dương, thành tích của bọn họ cũng không khiến người ta quá kinh ngạc.

Tuy nhiên, ngoại trừ Kim Ngọc và Dương Khải Long sắc mặt có vẻ không vui, biểu tình Triệu Khải Thụy và Viên Trác Đình là rất vui sướng thoải mái, không hề ghen tị, vì thực sự bọn họ không đặt nhiều kỳ vọng vào Phương Tử Dương, kết quả lại có một kinh hỉ lớn như vậy, là đồng đội của nhau, bọn họ làm sao có thể sẽ mất hứng!

Ôn Văn, Diêm Bân, Lương Điềm Điềm cũng là vẻ mặt vui mừng ngoài ý muốn, khi được phân vào nhóm B, bọn họ nói không có thất vọng khẳng định là giả, nhưng hiện tại xem ra bọn họ có thể đã nhặt được món hời rồi.

Cả nhóm B đều có chút hưng phấn muốn cùng Phương Tử Dương trò chuyện.

Nhưng hiện tại không có thời gian, sau khi kết thúc bài kiểm tra đầu tiên, lão giáo sư lập tức dẫn bọn họ đến một phòng học khác để tiếp tục kiểm tra.

Thời gian đến cuộc thi quốc tế không còn nhiều, danh sách đội viên chính thức được xác định càng sớm thì mới có thể huấn luyện càng sớm.

Vòng thi thứ hai tốn nhiều thời gian hơn một chút, đó là bài kiểm tra lý thuyết, đánh giá kiến thức lý thuyết.

Bài kiểm tra lần này bao quát nhiều khía cạnh, không ai có thể giành điểm cao chỉ bằng việc giỏi ở một khía cạnh nào đó, vì nó đánh giá năng lực nghiên cứu tổng hợp.

Vòng này đối với tất cả mọi người mà nói đều không dễ dàng.

Ngay cả Phương Tử Dương cũng vậy, phải dốc toàn lực để ứng phó, không được qua loa chút nào, phải biết rằng ngồi ở đây đều là thiên tài trong thế hệ người trẻ tuổi, cậu rất rõ ràng hậu quả của việc tự mãn và coi thường người khác, càng là việc đơn giản càng cần phải nghiêm túc đối mặt.

Cũng may mặc kệ nói như thế nào cậu cũng là người đã sống qua hai kiếp, mặc dù thời gian sống không quá dài, nhưng những kinh nghiệm mà cậu có đủ để gọi là phong phú.

Chưa kể các nghiên cứu của cậu trong kiếp trước, gần như tất cả nội dung cốt lõi đều do chính cậu hoàn thành, dưới áp lực động lực trả thù, những nỗ lực mà cậu đã bỏ ra không thể chỉ gói gọn trong hai từ "chăm chỉ", đó hoàn toàn chính là điên cuồng.

Có thể tưởng tượng được phạm vi kiến thức của cậu rộng lớn đến mức nào, ứng phó với bài thi này cũng không khó khăn.

Bài kiểm tra lý thuyết cần được chấm điểm, kết quả không thể có ngay như bài thi trước.

Vì vậy, sau khi nộp bài, tâm trạng của mọi người khá thoải mái, rõ ràng là bọn họ đều rất tự tin vào khả năng của mình.

Các vòng kiểm tra tiếp theo cũng không thể có kết quả ngay lập tức, do đó không thể xác định danh sách thành viên trong ngày hôm nay.

Khi tất cả các bài kiểm tra hoàn tất, mọi người trở lại sảnh ban đầu, thời gian đã gần đến giờ ăn tối, trên khuôn mặt mỗi người đều hiện rõ sự mệt mỏi đói khát.

Nhưng cũng không ai oán giận, ngay cả người kiêu ngạo như Kim Ngọc cũng rất thành thật, rõ ràng ai cũng rất coi trọng danh sách tham dự cuộc thi, không ai muốn bị loại vì một việc nhỏ nhặt.

Lão giáo sư rất hài lòng với biểu hiện của mọi người, thái độ vẫn hiền hòa như trước, "Hôm nay mọi người đã vất vả rồi, kết quả thi sẽ có trong vòng hai ngày, trong thời gian này, chỉ cần không ra khỏi căn cứ huấn luyện, mọi người có thể tự do hoạt động."

"Lát nữa sẽ có người dẫn mọi người đến nhà ăn riêng để dùng bữa. Chỗ ở cũng đã chuẩn bị xong, mỗi người một phòng, sau khi ăn xong sẽ có người dẫn mọi người về phòng. Tất cả nhu yếu phẩm cho cuộc sống trong vòng một năm rưỡi tới, bao gồm cả quần áo, đều sẽ được cung cấp hoàn toàn tại đây..."

"...Trong khoảng thời gian này, mọi người không được rời khỏi căn cứ, nếu muốn liên lạc với người thân bên ngoài phải làm đơn xin phép. Tất nhiên, ở đây cũng có khu vực giải trí và truy cập internet, để mọi người có thể cập nhật thông tin bên ngoài..."

Lão giáo sư mỉm cười hiền từ, nhắc lại quy tắc của căn cứ huấn luyện, việc này giống như tiêm liều dự phòng cần thiết trước.

Trong thời gian một năm rưỡi chuẩn bị huấn luyện tiếp theo, sẽ liên quan đến rất nhiều cơ mật nghiên cứu khoa học, phòng thủ không thể không làm kỹ lưỡng. Dù sao thì từ "Hán gian" (kẻ phản bội) trong bất kỳ thời đại nào cũng không bao giờ biến mất, không phải ai cũng yêu nước, đồ không có lương tâm nhiều vô kể.

Mọi người gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Yêu cầu này không khó chấp nhận, trên thực tế tất cả cơ sở nghiên cứu và phòng thí nghiệm đều có quy định như vậy, để bảo mật, việc đóng kín là cần thiết, nếu không thể chấp nhận thì đừng đến đây.

Ngay cả người có tính cách kiêu ngạo như Kim Ngọc cũng không có gì bất mãn.

Lão giáo sư quan sát mọi người, gật đầu: "Đại khái chính là như vậy, nếu có gì chưa rõ, trong mỗi phòng của mọi người sẽ có một cuốn sổ tay hướng dẫn sinh hoạt, mọi người có thể về xem lại. Có ai còn thắc mắc gì không? Nếu không, thì mọi người có thể đi dùng bữa rồi."

Những người khác lắc đầu.

Dương Khải Long lại giơ tay lên, "Giáo sư, tôi có một vấn đề muốn hỏi."

Lão giáo sư rất ôn hòa, "Cậu nói đi."

"Giáo sư, trước khi đến đây tôi nghe nói có một người có thể không cần tuân theo quy tắc phong bế, có thể liên lạc với bên ngoài bất cứ lúc nào? Xin hỏi điều này có thật không?"

Lời của Dương Khởi Long vừa dứt, mọi người trong phòng đều sững sờ. Rõ ràng là không nhiều người biết về chuyện này.

Có thể liên lạc với bên ngoài, đây là ưu đãi gì vậy? Điều này thậm chí không thể chỉ dùng từ ưu đãi đặc thù để miêu tả nữa.

Hơn nữa, điều này cũng không hợp lý lắm, căn cứ không sợ người này tiết lộ bí mật sao?

Mọi người đều nhìn về phía giáo sư.

Lão giáo sư vẫn không có thay đổi biểu cảm, mỉm cười gật đầu, "Đúng vậy, thực sự có một người như vậy. Đây là quyền lợi đặc biệt dành cho người đứng đầu trong kỳ kiểm tra, tất cả mọi người đều có tư cách, chỉ cần mọi người có năng lực."

Mặc dù phía trên đã đáp ứng điều kiện liên lạc với bên ngoài bất cứ lúc nào của Phương Tử Dương, nhưng để tránh miệng lưỡi thế gian, bọn họ vẫn phải tiến hành như bình thường. Lấy năng lực Phương Tử Dương biểu hiện ra ngoài, bọn họ không lo lắng cậu sẽ không đạt vị trí đứng đầu trong kỳ kiểm tra này.

Nhưng mà đối với những người không biết nội tình, khi nghe thấy lời này, ánh mắt lập tức sáng lên.

Thật ra, việc có thể liên lạc với bên ngoài không quan trọng với mọi người lắm, nhưng loại đãi ngộ này lại đại diện cho một vinh dự, một loại tiêu chí phân biệt cường giả.

Đối với những người trẻ tuổi yêu thích cạnh tranh mà nói, có đãi ngộ đặc thù như vậy và vị trí đầu tiên, lập tức trở nên rất quan trọng.

"Được rồi, thời gian không còn sớm, mọi người đi dùng bữa và nghỉ ngơi đi. Hai ngày sau gặp lại."

Lão giáo sư rất hài lòng với sự tích cực của mọi người, gật đầu kết thúc một câu, rồi mỉm cười rời đi.

Ngay sau đó, một vài nhân viên công tác nhanh chóng tiến đến, dẫn mọi người đến nhà ăn để dùng bữa, sau đó nghỉ ngơi.

Hiện nay, Hoa quốc đã trở nên mạnh mẽ, đãi ngộ dành cho các kỹ thuật viên cống hiến cho đất nước cũng rất tốt.

Điều kiện nhà ở của căn cứ huấn luyện còn chưa thấy nên tạm thời không đánh giá, nhưng về đồ ăn trong nhà ăn thì cậu phải khen ngợi bọn họ thật sự rất chu đáo.

Nói là nhà ăn, nhưng thật ra nói là nhà hàng thì đúng hơn.

Không chỉ có sự kết hợp dinh dưỡng trong các món ăn, mà quan trọng hơn là tất cả các đầu bếp tại nhà ăn đều được mời từ các nhà hàng năm sao, có cả món ăn trong và ngoài nước, đảm bảo rằng cuộc sống của mọi người ở căn cứ huấn luyện không có chút gì đáng chê trách.

Phương Tử Dương vui vẻ gọi vài món mình thích, kéo Đường Huân và những người trong nhóm B ngồi cùng nhau.

Đường Huân là đối tượng được phần lớn thế hệ trẻ ngưỡng mộ, có thể tiếp xúc gần gũi với Đường Huân, ngay cả người lạnh lùng như Viên Trác Đình cũng tỏ ra phấn khích.

Nhưng khi mọi người vừa mang thức ăn lên còn chưa kịp ăn, thì lại có kẻ không có mắt đến quấy rầy.

Người này không phải ai khác, vẫn là Kim Ngọc!

Kim Ngọc ngẩng cao cằm, thái độ vẫn kiêu căng khinh thường như trước, nhìn chằm chằm Phương Tử Dương tựa như đang nhìn cái đinh trong mắt, "Phương Tử Dương, cậu lại đây một chút, tôi có lời muốn nói với cậu."

Dáng vẻ cao ngạo giống như một nữ hoàng.

Thực ra, Phương Tử Dương cũng không chán ghét người cao ngạo kiêu căng, vì được gia đình nuông chiều, trẻ con không tránh khỏi tính cách bướng bỉnh, bất kể là hào môn hay gia đình bình thường đều có, loại người này tuy không dễ mến nhưng thực ra rất ngây thơ, thẳng thắn không có tâm cơ, dễ thương hơn những kẻ thích mưu mô.

Nhưng điều kiện tiên quyết là đối phương phải tự mình hiểu lấy, không nên dây dưa không buông, bằng không sẽ có chút đáng ghét.

Phương Tử Dương có thể nhìn ra tính cách của Kim Ngọc tuy kiêu căng, nhưng cũng không có lòng dạ tâm cơ gì, chỉ là không hiểu sao cô lại nhắm vào cậu.

Cậu cũng là người có tính tình, thái độ không khách khí như vậy của Kim Ngọc, cậu không thể nhẫn nhịn mãi được.

Phương Tử Dương không phải là người có tính khí tốt, đừng quên trước kia cậu cũng là tiểu thiếu gia kiêu ngạo ương ngạnh.

Đặt đũa trên tay xuống, Phương Tử Dương cũng không giữ hình tượng ngoan ngoãn nữa, tính tình thiếu gia vẫn luôn che giấu lộ rõ, nói thẳng, "Kim đại tiểu thư, cô con mẹ nó đừng cho mặt mũi mà không biết xấu hổ, hôm nay ông đây đã nhịn cô cả ngày rồi. Có gì thì nói ở đây, không nói thì cút cho ông, ai mà không phải là cục cưng được cưng chiều trong nhà, cô cứ ba lần bốn lượt làm ra vẻ đại tiểu thư trước mặt tôi, cô rốt cuộc có để yên hay không? Mặt dày như cái chậu, tôi dựa vào cái gì mà phải ra ngoài nói chuyện với cô!"

Thực ra Phương Tử Dương không muốn gây chuyện, dù sao đây cũng là nơi chính thức, làm rùm beng lên không hay ho gì.

Cậu cũng biết trước đây cậu không nổi tiếng, khi mới đến sẽ bị người khác bàn tán nghi ngờ, nhưng cậu cảm thấy không cần quá để ý tới, dù sao cũng có nhiều cơ hội để cậu chứng minh bản thân.

Nhưng cũng không biết Kim đại tiểu thư này bị điên cái gì, cứ bám lấy cậu không buông, đáng ghét.

Phương Tử Dương bỗng nhiên biến sắc mặt làm cho mọi người trong nhà ăn yên tĩnh.

Triệu Khải Thụy, Viên Trác Đình còn có những người khác trong nhóm B há hốc mồm nhìn thanh niên bỗng nhiên trở nên hung dữ:... Cậu em ngoan ngoãn đâu rồi?

Kim Ngọc ngẩn người một lúc, lập tức giống như phát hiện ra điều gì, tức giận nói: "Tốt thôi, tôi quả nhiên không nhìn lầm, cậu quả nhiên không phải người hiền lành, không những giả heo ăn thịt hổ, mà còn rất giỏi giả vờ yếu đuối! Phương Tử Dương, trước đây có phải cậu cố tình giả vờ như không biết gì, cố tình để vả mặt tôi không? Cậu thật sự quá gian xảo! Quá đáng quá rồi! Thật đáng ghét!"

"Được thôi, nếu cậu muốn nói ở đây, thì tôi sẽ không giữ mặt mũi cho cậu nữa. Phương Tử Dương, cậu nói đi, có phải cậu thích Tạ Tranh không? Đừng nghĩ đến việc nói dối, hôm nay khi cậu đến căn cứ tôi đã thấy Tạ Tranh tiễn cậu, cậu còn không biết xấu hổ mà suýt dán chặt vào người Tạ Tranh nữa!"

Dứt lời, toàn trường lại im lặng.

Tạ Tranh là ai, ai trong số những người ở đây không biết? Đặc biệt là sau khi tin tức về việc công nghệ Tân Thế Giới hợp tác với chính phủ để nghiên cứu căn cước gắn chip được công bố, cái tên Tạ Tranh hiện giờ cũng là một cái tên nổi bật trong giới nghiên cứu khoa học.

Phương Tử Dương thích Tạ Tranh? Tại sao Kim Ngọc lại hỏi loại vấn đề này?

Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, cho dù chưa đọc tiểu thuyết cẩu huyết, thì ít nhất cũng đã xem qua phim truyền hình cẩu huyết, chỉ cần suy luận một chút, chẳng lẽ đây không phải là một vở kịch tranh giành tình cảm?

Nghe câu hỏi của Kim Ngọc, Phương Tử Dương lập tức hiểu ra tại sao cô lại nhằm vào mình.

Cảm nhận được những ánh mắt tò mò xung quanh.

Phương Tử Dương mỉm cười, cũng không giấu diếm, "Đúng vậy, tôi thích Tạ đại ca, nhưng điều đó liên quan gì đến cô?"

Mặc dù hiện tại không tiện tiết lộ mối quan hệ của cậu và Tạ Tranh, nhưng việc cậu thích Tạ Tranh thì không cần phải giấu, dù sao người thích Tạ Tranh cũng nhiều vô kể.

Thái độ thẳng thắn của cậu khiến Kim Ngọc không ngờ tới, dù sao thì bình thường khi bị phát hiện ra tình cảm của mình, không phải nên xấu hổ một chút sao? Phương Tử Dương lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, còn gọi là "Tạ đại ca"? Thật sự là một chút cũng không rụt rè!

Kim Ngọc rất tức giận, "Cậu, cậu thật sự không biết xấu hổ!"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng.

Phương Tử Dương cũng cười, "Tôi thích Tạ Tranh thì sao lại không biết xấu hổ? Cô là đại tiểu thư Kim gia quản trời quản đất, còn quản cả việc người khác thích ai à? Hay là cô cũng thích Tạ Tranh? Vậy nên cô không cho phép tôi thích Tạ đại ca?"

Kim Ngọc bị vạch trần tâm tư trước mặt mọi người, sắc mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, "Đúng thì sao! Tôi thích Tạ Tranh trước, cậu không được thích anh ấy! Hơn nữa cậu hoàn toàn không xứng với Tạ Tranh, tôi khuyên cậu nên sớm từ bỏ ý nghĩ đó, nếu không đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, Kim gia của chúng tôi không phải là thứ cậu có thể đắc tội, hừ."

Kim Ngọc được gia đình nuông chiều quá mức, từ trước đến nay muốn gì được nấy, nên khi gặp chuyện không vừa ý thì rất khó kiềm chế tính tình đại tiểu thư.

Ban đầu chỉ vì đoán rằng Phương Tử Dương thích Tạ Tranh mà đã trực tiếp nhắm vào cậu, giờ nhìn thấy thái độ không giấu diếm của Phương Tử Dương, cô càng không thể chịu đựng được, tính cách ngang ngược của cô càng thể hiện rõ ràng.

Đường Huân thấy thái độ của Kim Ngọc đối với em trai bảo bối của mình thì mặt biến sắc, định đứng lên bảo vệ.

Nhưng sau đó bị Phương Tử Dương đè lại, lắc đầu ý bảo anh trai đừng nhúng tay.

Rồi nhìn về phía Kim Ngọc không nói đạo lý, Phương Tử Dương khoanh tay cười rạng rỡ, "Vậy thì thật đáng tiếc, yêu cầu của cô tôi không làm được, tôi cứ thích Tạ Tranh đấy, thì sao? Hơn nữa, tôi có xứng với Tạ Tranh hay không liên quan gì đến cô, cô dựa vào cái gì mà không cho tôi thích Tạ Tranh? Kim đại tiểu thư, cô nghĩ thế giới này đều là cha mẹ cô, ai cũng phải chiều lòng cô sao?"

Cho tới bây giờ Kim Ngọc chưa từng gặp ai trực tiếp tranh luận với mình, căn bản không am hiểu kỹ năng cãi nhau này.

Cô tất nhiên biết mình vô lý, nhưng đại tiểu thư Kim gia chưa bao giờ nói lý lẽ, lập tức tức giận, "Dựa vào việc tôi mạnh hơn cậu, gia cảnh của tôi tốt hơn cậu, tôi thích Tạ Tranh sớm hơn cậu. Dù sao tôi cũng không cho cậu thích Tạ Tranh!"

Giọng điệu trẻ con như vậy thực sự khiến Phương Tử Dương không tiện so đo, cảm giác như đang cãi nhau với một đứa trẻ.

Tuy nhiên, có thể khiến người nhắm vào mình tức giận đến nhảy dựng lên thì cậu vẫn rất hứng thú.

Hoàn toàn không quan tâm đến lời đe dọa của đối phương, Phương Tử Dương cố ý lộ ra vẻ mặt đắc thắng, "Cô không cho thì tôi phải nghe à? Ban đầu tôi chỉ thích Tạ đại ca của tôi một chút, nhưng bây giờ cô lại ngang ngược như vậy, tôi quyết định từ bây giờ tôi sẽ yêu Tạ Tranh đến chết, hơn nữa tôi sẽ theo đuổi anh ấy!"

Kim Ngọc bị những lời thẳng thắn của cậu làm cho tức giận đến trừng to hai mắt, giơ ngón tay run rẩy lên, "Cậu, cậu..."

Phương Tử Dương chống nạnh, còn tỏ ra kiêu ngạo hơn cô, "Tôi cái gì mà tôi? Tôi thích Tạ Tranh, tôi sẽ theo đuổi Tạ Tranh, nếu cô có bản lĩnh thì đánh tôi đi. Với tính cách của cô, Tạ Tranh chắc chắn sẽ không thích cô đâu. Tôi không biết cô lấy tự tin từ đâu mà dám nói lớn trước mặt tôi như vậy. Cô không biết anh tôi và Tạ Tranh là bạn tốt sao? Cô không biết câu "cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt"* nghĩa là gì à?"

*chỉ việc những người gần gũi với cơ hội hoặc nguồn tài nguyên sẽ có lợi thế hơn những người ở xa.

"Tôi nói cho cô biết, hiện giờ Tạ Tranh không chỉ là Tạ đại ca của tôi, mà tôi còn đang ở trong nhà của anh ấy. Tôi có thể nhìn thấy anh ấy mỗi ngày, hơn nữa tôi còn đẹp hơn cô... Cô dám tìm tôi gây rối, uy hiếp tôi, khi tôi về nhà tôi sẽ bò lên giường của Tạ Tranh, để cô tức chết!"

Mọi người:...

Giờ bò lên giường cũng có thể nói quang minh chính đại như vậy sao?

Kim Ngọc thật sự sắp bị tức chết, nhìn Phương Tử Dương còn ngang ngược hơn cả mình, cô gần như sắp khóc.

Tên này, cậu, cậu, cậu lại nói cậu đang sống trong nhà của Tạ Tranh? Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Tạ Tranh? Lại còn nói muốn bò lên giường Tạ Tranh? Thật sự là quá đáng, quá đáng giận!

Kim Ngọc ủy khuất, "Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!"

Phương Tử Dương đắc ý, "Hồ ly tinh bây giờ có thể ở trong nhà Tạ Tranh, hơn nữa phòng ngủ còn ngay bên cạnh phòng của Tạ Tranh."

Kim Ngọc giậm chân, "Đồ không có liêm sỉ!"

Phương Tử Dương đắc ý, "Đồ không có liêm sỉ có thể "cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt", mỗi ngày đều gặp được Tạ tiên sinh."

Kim Ngọc tức giận, "Đồ khốn nạn vô liêm sỉ!"

Phương Tử Dương đắc ý, "Đồ khốn nạn vô liêm sỉ ngày mai sẽ xin nghỉ về nhà để bò lên giường của Tạ Tranh, để cô nhìn thấy mà không thể chạm đến, ngày nào cũng đau lòng như bị dao cắt."

Kim Ngọc:...

Kim Ngọc thét chói tai một tiếng, rồi lập tức òa khóc ngay tại chỗ.

Thật quá đáng, quá đáng quá đi mà.

Tên khốn này thật sự muốn làm cô tức chết rồi, hu hu, trên đời sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ!

Không khí tại hiện trường trở nên vô cùng xấu hổ yên tĩnh.

Dường như trong đám thiên tài đã xen vào hai người kỳ quặc.

Phương Tử Dương thì lại có vẻ như nếu không làm người ta tức chết thì không cam lòng. Thấy Kim Ngọc khóc, cậu không hề hoảng sợ mà ngược lại còn tỏ ra rất vui mừng.

Cậu vẫy tay gọi nhân viên công tác bên cạnh, cười híp mắt nói, "Chào chú, chú cho cháu hỏi bây giờ cháu có thể xin gọi điện thoại ra ngoài không ạ? Huấn luyện vẫn chưa bắt đầu, xin phép chắc sẽ nhanh thôi ạ?"

Nhân viên không hiểu cậu muốn làm gì, ngơ ngác gật đầu, "À, ừm, đúng là như vậy. Bây giờ cháu xác định muốn xin phép sao?"

Phương Tử Dương gật đầu, trở lại vẻ ngoan ngoãn, "Cháu xác định, làm phiền chú rồi."

Nhân viên công tác cười cười, nhanh chóng đi ngay, vài phút sau cầm điện thoại đặc chế trở về.

Phương Tử Dương nhận điện thoại, nói cảm ơn, rồi nhìn Kim Ngọc đang khóc thút thít tò mò lại ủy khuất nhìn mình, cậu cười hì hì rồi bấm một dãy số.

Đợi đến khi điện thoại kết nối.

Phương Tử Dương hất cằm về phía Kim Ngọc, sau đó dùng giọng ngọt ngào nói vào điện thoại, "Tạ đại ca, anh có đang bận không? Nếu không bận thì nghe em nói vài câu được không? Em có chuyện muốn nói với anh, đó là em hình như thích anh rồi, em muốn theo đuổi anh, anh suy nghĩ một chút, đợi em hoàn thành huấn luyện xong rồi trả lời em được không? Dù anh có đồng ý hay không, em vẫn thích anh, moah moah."

Nói xong, Phương Tử Dương cúp máy, hất cằm vô cùng khoe khoang, "Nhìn xem, tôi còn tặng cho Tạ đại ca của tôi một nụ hôn nữa đấy."

Kim Ngọc:...

KO một trận thua ngay tức khắc.

____________