Thanh Xuyên

Chương 4




Ngày hôm sau, có người đến báo nói tìm được tiểu thiếp của Minh Hi, phụ thân hắn tuy đem người đuổi đi nhưng lại an trí ở chỗ một nhà dân, bên người cũng có vú già chiếu cố. Xem ra vẫn là người có tình cảm.

Ta cho người đem phụ nhân kia đến, đưa vào phòng Minh Hi, sau quản gia tới báo nói rằng Minh Hi phi thường lạnh nhạt, chỉ kêu quản gia đem thị thiếp kia an trí tại một phòng nào đó, hơn nữa không cho nàng đi gặp hắn, hắn cũng không nhìn nàng. Kế tiếp vài ngày, ta cũng không đi tìm hắn, dù sao lão bà đã ở bên người, hắn cũng sẽ không đi tìm chết.

Nghe nói phụ nhân kia sinh con trai, ta mới nhích người đi biệt viện, vô luận thế nào hắn cũng đã làm cha, hẳn là nên chúc mừng đi. Nhưng lão quản gia nói hắn căn bản không liếc mắt nhìn nhi tử mình một cái.

Ta kêu người đem tiểu anh nhi đến, ôm vào phòng Minh Hi, “Nhìn xem con của ngươi, nên nghỉ xem đặt cho hắn cái tên gì thì tốt”.

Hắn hờ hững liếc nhìn tiểu anh nhi một cái rồi quay đầu ra nhìn cửa sổ.

“Ngươi không nghĩ dưỡng hắn”.

“Ta đã sớm nói qua”.

Cân nhắc nửa ngày, ta mở miệng nói: “Phụ thân ngươi cho người nhắn cho ta, nếu là nam hài tử có thể nuôi dưỡng dưới danh nghĩa đại ca ngươi. Nghĩa là đứa nhỏ này từ nay cùng ngươi không quan hệ, hơn nữa tiểu thiếp kia…cũng không thể để lại. Đứa nhỏ dù sao cũng là tôn tử ruột thịt của hắn, hắn cam đoan sẽ yêu thương đứa nhỏ hết mực.”

Hắn cười lạnh: “Tựa như bình thường yêu thương ta?”

Ta thở dài. Nói thật, đối với tiểu hài tử mà nói, giao cho phụ thân Minh Hi là lựa chọn tốt nhất. Nhưng theo như tính tình Minh Hi thì….

“Ta thà dưỡng đứa nhỏ này thành khất cái cũng không đưa cho bọn họ.” Quả nhiên.

“Ngươi tội tình gì phải vậy?”

Hắn phát ngốc nửa ngày, bổng nhiên đối ta nói: “Mộc Thái, ta đem đứa nhỏ này tặng cho ngươi thế nào?”

Ta sửng sốt một hồi, lắc đầu nói: “Ta bây giờ chưa có nhi tử, nếu nhận thức dưỡng hắn, hắn chính là trưởng tử của ta. Mã pháp ta sẽ không đáp ứng, ta cũng không có cách nào công đạo với thê tử, hiện giờ nàng đang mang thai.”

“Ta không cần ngươi nhận hắn làm nhi tử, chỉ cầu ngươi dưỡng hắn, dưỡng thành mã phu cũng tốt chỉ cần đừng cho ai biết hắn là con ta. Trên đời này, người ta tin tưởng chỉ còn mình ngươi. Ăn một chút khổ làm hạ nhân cũng không sao, ta tin tưởng cách làm người của ngươi, ngươi sẽ chiếu cố hắn. Nếu để hắn đi cái địa phương ăn thịt người kia, đại ca ta lại không thích ta, sẽ đối xử tử tế với hắn? Nếu hắn lại kế thừa tướng mạo của ta, về sau chỉ sợ khó sống không bằng để hắn làm một thô  nhân.”

“Nhưng a mã ngươi…”

“Chính thất của a mã là một nữ nhân ngoan độc, nàng hại chết ngạch nương ta, vì thế a mã yêu sủng tiếc thương ta. Trước ở nhà ta không ít đối nghịch nàng và đại ca, bọn họ hận chết ta, như thế nào hảo hảo chiếu cố hài tử ta. Trong nha người duy nhất để ý hài tử này là a mã ta, nhưng hắn là một nam nhân, không có khả năng tự mình chiếu cố hài tử. Trước kia, hắn luôn ở vào tình thế khó xử giữa ta và nữ nhân kia, về sau…. hắn cũng lớn tuổi rồi, đứa nhỏ này gia nghiệp tước vị không có, vội vàng trở về chờ người ta khi dễ sao?”

Ta trầm ngâm một lúc, gật đầu: “Được rồi. Về sau ta sẽ cho hắn đọc nhiều sách, thi đậu công danh. Cũng không đến mức để hắn làm gia nô.”

Thập tam gia cùng thái tử thương lượng chính sự xong, ta đưa thập tam gia xuất môn, hắn lên kiệu bổng dưng quay đầu đối ta cười nói: “Mộc Thái, gia luôn biết cách làm người của ngươi, hôm nay gia cho ngươi một lời khuyên.”

Ta khom người: “Thập tam gia thỉnh giảng, nô tài xin nghe.”

“Người thiếu niên thích ham thích sắc đẹp phạm chút hồ đồ cũng là bình thường nhưng là có vài người không thể chạm.”

Lòng ta trầm xuống, đây là nhắc nhở ta, xem ra chuyện của Minh Hi có khả năng nháo đến Hoàng Thượng, “Nô tài,… cũng chỉ vì tình bằng hữu ngày trước.”

Hắn gật đầu, “Ta cũng đoán là như vậy, nếu không ngươi cũng không có đem nữ nhân và hài tử của hắn về. Chỉ là chuyện này đã truyền đến…. Nếu truy cứu, ngươi không thoát khỏi can hệ.”

“Theo được “Ban cho” bắt đầu, nô tài đã không thoát khỏi can hệ.”

“Thật là, ngươi là ban sai bên ngoài, chuyện này cùng ngươi không liên hệ. Ta nghĩ….cũng chỉ là cảm kích.”

Ta cuối đầu nói: “Vô luận sự tình có kết quả ra sao, nô tài trước tiên ở nơi này cảm ơn hảo ý của thập tam gia.”

Hắn thở dài, lắc đầu lên kiệu đi.