Thanh Xuyên

Chương 16




Bước vào trong phòng, nàng xấu hổ mang theo khiếp sợ ngồi một chỗ, tướng mạo quả nhiên là diễm nhược đào lý. Đối với thái tử tặng thiếp để đề phòng cũng không thay đổi được oán giận tại trên người nàng, ta đã hỏi thăm qua, nàng xuất thân trong sạch, không phải là ca cơ trong phủ thái tử. Chỉ là không biết vì cái gì, của nàng xinh đẹp kiều diễm cũng không có đánh đụng tiếng lòng ta. Có lẽ bởi nhiều năm trước, thái tử thường xuyên ban cho chúng ta cái loại ca cơ, đào kép hầu rượu, ta xem nhiều, biết đưa đẩy hơn nên đối mỹ sắc cũng có định lực. sau nửa đêm đi ngủ, một đêm không nói chuyện.

Ngày hôm sau nàng cấp chính thất trà thỉnh an còn muốn cùng thiếp thất trước kia nhận thức lẫn nhau, lại đối hạ nhân giới thiệu thân phận di nương của nàng. Nhan Trát Thị nhìn đến dung mạo nàng, có chút bất an liếc nhìn ta một cái, ta vỗ vỗ tay nàng, nàng nhẹ nhàng thở ra rồi hướng ta nở nụ cười.

Nhan Trát Thị đã sinh cho ta ba nhi tử, trong miệng mọi người là “người có phúc”, rất nhiều phụ nhân nghe nói không sinh được nhi tử đều thích đến nhà ta ngồi, cũng may sau khi Tác tướng ngã, rất nhiều người tị hiềm cũng ít cùng nhà ta lui tới.

Ta liếc nhìn Hoa Lan cùng Hạ Hà, các nàng đã muốn hai mươi, theo kiếp trước, các nàng lúc này mới thích hợp gả cho người, đúng thời điểm thanh xuân đẹp nhất. Tân nạp Hương Liên tối qua ta hỏi qua, nàng mới vừa tròn mười năm, tuy rằng còn nhỏ bất quá Nhan Trát Thị khi gả cho ta cũng mới mười sáu.

Vài năm nay, Nhan Trát Thị có vẻ dễ dàng thụ thai, nàng sinh cho ta ba cái nhi tử. Ta thương tiếc thân thể nàng vất vả, mặc dù thời điểm nàng mang thai cũng đều ở tại phòng nàng. Sau này ta liền tiết chế một chút, sinh nhiều hài tử như vậy thân thể dễ suy sụp.

Đang nghĩ, Nhan Trát Thị bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng nói: “Gia, ta hôm qua thấy không thoải mái, thỉnh đại phu đến xem, lại có tin mừng”, nàng thẹn thùng mang theo vui vẻ nói.

Ta cực kì kinh hỉ, vội vàng để người nâng nàng trở về phòng, tái thỉnh đại phu đến bắt mạch, tỉ mỉ hỏi hắn thân thể Nhan Trát Thị như thế nào.

Thẳng đến khi hắn nói: “Quý phu nhân thân thể tốt lắm, trước kia mang thai bảo dưỡng tốt lắm, đại nhân không cần lo lắng”, ta mới nhả ra khảu khí.

“Gia mất hứng sao?”

“Đương nhiên cao hứng, chi lo lắng thân thể ngươi.”

“Gia không cần lo lắng, thiếp thể xác và tinh thần đều tốt”, nàng dịu dàng cười, nằm trên giường lôi kéo tay ta, “Thiếp thân nay mình không tiện, nghĩ gia cũng nên nhượng ba vị muội muội dính ơn mưa móc.”

Dính ơn mưa móc? Từ trước đến nay nàng không có hào phóng như vậy, tuy rằng ta cũng không để ý. Nay …. sợ là bởi vì Hương Liên tướng mạo đẹp, sợ ta độc sủng nàng đi.

“Lòng ta thế nào ngươi đều biết, ngươi chỉ cần để ý an tâm dưỡng thai, không cần nhọc lòng”, ta nắm tay nàng, “Sang năm cũng nên thỉnh sư phó cho Ngạch Đằng, Ngạch Tề cũng nên biết chữ vỡ lòng. Ta công vụ bận rộn, không cách nào mỗi ngày quản chúng, ta nguyên nghĩ để ngươi hảo hảo nghỉ ngơi hai năm, chuyên tâm chăm sóc hài tử, không nghỉ ngơi lại nhanh có như vây.”

“Gia cứ yên tâm, ta ứng phó được.”

Ta còn thỉnh ma ma chăm sóc ta khi nhỏ, nàng đối với hài tử nghiêm túc nhưng không mất ôn nhu, có nàng giúp Nhan Trát Thị, ta cũng yên tâm. Về phần tiểu thiếp, mỗi tháng mỗi người hai lần, đối xử công bằng.

Chỉ là khi tới biệt viện, Minh Hi hai lần không tới, ta cũng không nghe nói hắn có chuyện gì, nghĩ đến hắn đại khái có việc nên không tới, ta cũng không để trong lòng.

Lần thứ ba trở lại biệt viện, Minh Hi tiến vào, bộ mặt không tốt nhìn ta. Trên mặt giống như giận như oán, như bi thống như hận, không nói một lời chỉ nhìn ta.

Ta bị hắn nhìn đến da đầu run lên, đành phải chủ động mở miệng nói: “Có chuyện gì sao?”

Hắn nhướng mày, tựa hồ sắp phát hỏa, không biết nghĩ tới cái gì lại nhịn xuống, ngược lại cười đến thiên kiều bá mị nói: “Nghe nói ngươi gần đây con đường làm quan rộng mở, không chỉ thê tử mang thai còn nạp tân phòng mỹ thiếp?”

Kia tươi cười tuy rằng sáng lạn nhưng ánh mắt âm trầm, ngữ điệu kỳ quái, đây là… ghen? Hắn có nên hay không đối ta ghen tị? Chúng ta hiện tại là quan hệ gì? Kỳ thật ta có chút bị hắn làm cho hồ đồ.

“Kia phòng thiếp là thái tử ban cho”, về phần Nhan Trát Thị mang thai không tất yếu hướng hắn giải thích.

Hắn hạ mắt suy nghĩ trong chốc lát, lại nhẹ giọng hỏi: “Ta hai lần không có tới, ngươi cũng không lo lắng nghĩ tới ta sao?”

“Ta phái người hỏi thăm qua, ngươi không có xảy ra chuyện gì. Nghĩ ngươi có việc mới không tới.”

Hắn hung hăng liếc ta một cái, “Thật sự là đầu gỗ mà”, thế này mới đi tới, hung hăng ôm eo ta, mặt chôn ở cổ ta không nói lời nào.

Biết hắn vẫn đang khó chịu, muốn ta hống hắn nhưng là người này càng hống càng tùy hứng đành mặc kệ hắn chờ hắn chậm rãi nguôi giận nhưng vẫn nhịn không được ôm lấy hắn, mở miệng nói: “Ta nghe lão quản gia nói kế bên đang bán nhà, ta tính để người lặng lẽ mua, cho ngươi vào ở, đến nơi của ta cũng đỡ vất vả hơn.”

Hắn có chút sung sướng ngẩng đầu lên nhìn ta “Chúng ta thật sự tâm ý tương thông a, ta đã mua căn nhà bên cạnh, so với ngươi nhanh hơn một bước”, hắn có chút đắc ý nói.

“Kia cũng tốt, ngươi tới nơi này luôn phải bay tới bay lui, thật sự rất vất vả.”

“Ân…Ta tính để người tại phòng ngủ bên đó nối thẳng tới phòng ngủ của ngươi…được không?

Ta kinh ngạc chọn mi, giật mình vì ý tưởng của hắn, cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy cũng không có gì, nơi này chỉ là biệt viện, ta cũng không có cái gì cơ mật, “Ngươi nhượng người nào đến làm, có đáng tin không?”.

Hắn gật gật đầu, “Ngươi yên tâm, ta sẽ xử lý sạch sẽ.”

Giết người diệt khẩu sao? Lệ khí trên người Minh Hi ngày càng nhiều, bất quá cũng chỉ có vậy, dù sao đây cũng là địa phương người ăn thịt người.

“Kia giao cho ngươi xử lý, ta sẽ phân phó không cho người lui tới.”

Hắn cười hì hì, kéo ta xuống giường “Chúng ta thật giống như đang yêu đương vung trộm?” vừa nói vừa ngồi lên đùi ta, giúp ta cởi quần áo. Bị hắn xoay xoay cọ cọ, thân thể liền có phản ứng, bất quá khi cùng hắn cùng một chỗ việc này cũng là một chuyện bình thường, hắn thật sự thật là một yêu tinh. Bất quá đến nay ta vẫn không có vượt qua cái ranh giới kia, trong lòng có điểm mấu chốt không thể vượt qua.

Ta liếc hắn một cái, “Nghỉ ngơi sớm một chút, mắt đều thâm hết rồi, gần đây thực vất vả?”

“Còn không phải tại ngươi”, hắn trắng mắt liếc ta một cái, thoát quần áo nằm xuống cạnh ta, “Ta bị ngươi chọc tức đến ăn không ngon ngủ không yên.”

Ta có chút kỳ quái hỏi: “Trước ta có hai thị thiếp, ngươi cũng không sinh khí a?”

“Kia như thế nào giống. Đó là lúc trước, hiện tại ngươi có ta còn đi nạp thiếp, vậy là không đúng.”

Ta nở nụ cười, cười hắn cứ như vậy mà nói trắng ra.

Hắn tiến lại gần, thân ngoài miệng ta, không như bình thường tách ra ngay mà dán tại miệng ta, sâu kín nhìn ta. Ta biết hắn muốn ta tiến thêm một bước nữa, nhắm chặt mắt, một lần nữa mở ra, tách khỏi hắn, trong mắt hắn xẹt qua một tia thất vọng, ta nhẹ giọng mở miệng: “Nhắm mắt lại.”