Thanh Xuyên - Ký Sự Tấn Chức Của Hoàng Quý Phi

Chương 39: C39: Xuất hiện máy thai




Phù Dung Viện.

Đám người Thanh Mai đứng sau lưng Vưu Uyển. Ba cô tỳ nữ thường ngày hay ríu rít đùa giỡn lúc này đều như hồ lô bị cưa mất miệng, cúi thấp đầu đứng đó, cực lực che giấu cảm giác tồn tại của mình.

Vưu Uyển là chủ tử, chỉ có thể dẫn đầu cười nói với Nghiêm ma ma: "Đã lâu không gặp ma ma, ma ma gần đây thế nào?"

Nghiêm ma ma có nề có nếp trả lời: "Đa tạ cách cách quan tâm, nô tỳ vẫn khỏe. Lần này chủ tử gia điều nô tỳ từ Phủ Nội Vụ tới là để hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của cách cách, xử lý sự vụ lớn nhỏ trong Phù Dung Viện. Cách cách cứ coi nô tỳ như ma ma quản sự là được, nô tỳ tất sẽ tận tâm tận lực."

Vưu Uyển ngoài mặt tươi cười gật đầu, trong lòng thì đã lôi tứ gia ra mắng mỏ bảy, tám lần. Ban nãy sau khi tứ gia gọi người tới trước mặt nàng, cũng không ở lại mà chỉ nói tiền viện có việc liền vội vã rời đi, hại nàng phải đơn độc đối mặt với Nghiêm ma ma, trong lòng không biết nên làm sao cho phải.

Vị này chính là hung nhân có thể khiến cho Lý trắc phúc tấn phải ngoan ngoãn nghe lời. Vưu Uyển thậm chí còn hoài nghi liệu có phải tứ gia ngứa mắt nàng nên mới tìm tới một ma ma quản sự đáng sợ như vậy hay không.

Vưu Uyển bên này âm thầm lo lắng hồi lâu, thực sự không biết rằng tứ gia đã sớm căn dặn Nghiêm ma ma rồi. Sở dĩ phái Nghiêm ma ma tới Phù Dung Viện là để bà đè ép hạ nhân bên người Vưu Uyển, tránh cho bọn họ trẻ tuổi thiếu hiểu biết mà để xuất hiện sai lầm. Còn Vưu Uyển, tứ gia đã minh xác báo với Nghiêm ma ma là không được quá mức hà khắc, chỉ cần thân thể nàng khỏe mạnh, tinh thần thoải mái là được.

Nghiêm ma ma cũng là người nhạy bén. Bà hiểu rõ lần này tứ gia sai mình tới Phù Dung Viện hoàn toàn khác với lần tới Đông Viện trước đó. Lần tới Đông Viện kia là để bà mài giũa tính tình trắc phúc tấn cho tốt. Lần này được điều tới bên người Vưu Uyển, nếu về sau không có gì ngoài ý muốn thì Vưu cách cách chính là chủ tử cả đời của bà. Chủ ưu tớ nhục, chủ nhục tớ chết. Từ một khắc bước chân vào Phù Dung Viện, bà hết thảy phải lấy Vưu Uyển làm trọng, che chở cho Vưu Uyển đứng vững gót chân ở hậu viện.

Tứ gia yêu thích tính cách của Vưu Uyển, bà tất nhiên sẽ không sử dụng thái độ khi đối phó với trắc phúc tấn để xử sự với nàng, chỉ cần giúp nàng quản lý tốt Phù Dung Viện là được.

Ngày đầu tiên Nghiêm ma ma đến đã gọi đám Thanh Mai tới lập quy củ, phàm là đồ cho Vưu Uyển dùng đều phải được bà kiểm tra qua, son phấn phải cẩn thận hơn, không thể xảy ra dù chỉ nửa điểm sai sót.

Vật nhọn trong phòng cũng phải thu hết lại. Nhà kho vốn do Thanh Mai quản lý, sau khi Nghiêm ma ma tới thì nhận việc vào tay, liệt kê phân loại cặn kẽ, rõ ràng rành mạch, ngay ngắn trật tự, quả thực tốt hơn Thanh Mai làm rất nhiều.

Vốn Vưu Uyển còn tưởng Nghiêm ma ma sẽ nghiêm khắc quản giáo mình, nhưng ở chung mấy ngày, nàng phát hiện ngoại trừ bị hạn chế về mặt ẩm thực thì những chuyện khác không có gì thay đổi.

Nàng vẫn ngủ thẳng tới tự nhiên tỉnh thì dậy, ngày ngày đi dạo trong viện chừng nửa canh giờ, cái bụng cũng càng lúc càng lớn.



Một ngày này, Vưu Uyển từ chỗ Cảnh cách cách trở về. Thanh Mai báo với nàng rằng chính viện lại phái người tới tặng đồ.

Vưu Uyển đi bộ có chút mệt nhọc bèn ngồi trước cửa sổ hóng mát, nghe vậy nhướng mày nói: "Vẫn là Nguyên Thu tới đưa à?"

Thanh Mai gật đầu, nghi ngờ hỏi: "Cách cách, ngài nói xem phúc tấn muốn làm gì? Nghe nói ngài thích ăn các loại trái cây, phúc tấn liền thường xuyên tặng trái cây tới viện ta, nhưng đồ chính viện tặng chúng ta nào dám để cho ngài ăn, phúc tấn cũng không phải là không biết."

Vưu Uyển lắc đầu: "Ta cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy. Đồ phúc tấn tặng muội cứ bảo quản cho tốt, vấn đề mặt mũi không gây trở ngại là được."

Thanh Mai hơi mất kiên nhẫn: "Còn cả Nguyên Thu kia nữa, lần nào tới viện chúng ta cũng đòi gặp cách cách ngài. Nàng ta nghĩ mình là ai vậy, có thể tùy tiện diện kiến ngài chắc?"

Lý do nàng ngứa mắt Nguyên Thu không chỉ có vậy. Từ sau lần tặng lễ rồi lôi kéo làm quen với cách cách trước đó, sau khi trở về nàng ta liền được phúc tấn đề bạt lên làm đại nha hoàn, mỗi lần tới Phù Dung Viện đều tô son điểm phấn, xiêm y cũng đẹp đẽ hơn nhiều, chẳng biết là mặc cho ai xem nữa. Phúc tấn lại có thể cho phép tỳ nữ hầu hạ trang điểm trưng diện như vậy mà không ra tay quản giáo.

Vưu Uyển nghe vậy thì hơi nhíu mày. Nàng cũng không cố ý tránh mặt Nguyên Thu, chỉ là dù gì cũng đã lâu không gặp, giờ Nguyên Thu lại là người của chính viện, các nàng không nên qua lại quá mật thiết. Có điều, dường như Nguyên Thu vẫn chẳng có nửa điểm tiến bộ, khiến cho Vưu Uyển có chút khổ não.

"Lần sau muội ấy lại tới thì cứ để Nghiêm ma ma ra ứng phó! Tính tình muội nóng nảy, cẩn thận đừng xích mích với người ta." Vưu Uyển căn dặn.

Thanh Mai bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp ứng.

Nguyên Thu đưa đồ tới Phù Dung Viện xong thì xoay người trở về chính viện phục mệnh.

"Bẩm phúc tấn, lúc nô tỳ tới Vưu cách cách đã đi thăm Cảnh cách cách rồi nên chưa gặp được ạ." Nguyên Thu đi dưới nắng cả một chặng đường, son phấn trên mặt đã trôi bớt. Dung mạo nàng ta vốn còn xem như có chút thanh tú, lúc này lại nhuốm vài phần chật vật.

Phúc tấn lại làm như không thấy mà nói: "Vưu cách cách và Cảnh cách cách thật là thân thiết, cũng thường xuyên qua lại. Hiện Vưu cách cách có thai, phải hỏi xin kinh nghiệm của Cảnh cách cách, ngày sau sinh sản sẽ dễ dàng hơn một chút, ta và chủ tử gia cũng an lòng."

"Phúc tấn nói phải," Triệu ma ma đi theo hát đệm, "Chủ tử gia vô cùng coi trọng cái thai này của Vưu cách cách. Có người nói Vưu cách cách thích ăn trái cây, thế là cống quả liền tựa như nước chảy mà hướng vào Phù Dung Viện. Chủ tử gia càng thường xuyên ban thưởng. Hiện giờ Phù Dung Viện cũng không phải là khí phái bình thường đâu."

Nguyên Thu cúi đầu đứng đó, nghe vậy thì lỗ tai giật giật.

Phúc tấn cười nói: "Nàng hiện là thai phụ, chủ tử gia tất nhiên phải cưng chiều. Trong phủ này dù ai mang thai cũng là một chuyện vui, chủ tử gia đều sẽ cao hứng. Vưu cách cách cũng coi như là mẹ quý nhờ con."

Nàng khoát tay với Nguyên Thu: "Ngươi cũng vất vả rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi, bên cạnh ta tự có người khác hầu hạ."

Nguyên Thu phúc thân lui xuống.

Triệu ma ma nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa của nàng, khẽ nói với phúc tấn: "Chủ tử, ngài nói xem, nàng ta có động ý niệm kia không?"

Phúc tấn cười như đã có định liệu: "Để cho nàng ta tận mắt nhìn thấy Vưu cách cách được sủng ái như vậy, phàm là có chút lòng ghen ghét cũng sẽ không chịu an phận. Chỉ là muốn cho nàng ta chui vào bẫy thì chúng ta còn cần châm thêm một mồi lửa. Không sai người đi thử một chút tâm tư của tứ gia, ta cứ luôn cảm thấy bất an."



Triệu ma ma tự nhiên biết "mồi lửa" này là gì, liên tục gật đầu.

*

Từ sau khi Vưu Uyển mang thai, thay đổi lớn nhất là ở trên phương diện ẩm thực. Nếu không phải nàng cần uống thuốc dưỡng thai mỗi ngày, cái bụng lại càng lúc càng lớn thì Vưu Uyển vẫn rất khó ý thức được rằng mình đã sắp lên chức ngạch nương.

Thẳng tới một ngày kia, đứa nhỏ trong bụng đá nàng một cái, Vưu Uyển mới cảm giác được là bên trong có một mầm sống đang lớn dần.

Khi đó tứ gia đang ôm nàng nằm trong màn. Nam thân cẩn thận che chở bên hông nàng, kề sát đằng sau mà chậm rãi chuyển động. Từ sau khi cái thai tròn ba tháng, tứ gia liền giải cấm, không cần phải kiềm nén bản thân như hai tháng trước nữa.

Hắn quan tâm thân thể Vưu Uyển, lần nào động tác cũng hết sức mềm nhẹ. Nhưng Vưu Uyển mỗi lần đến đoạn sau đều không chịu nổi, thúc giục tứ gia mau mau lên, rồi ghé sát vào bả vai thấm mồ hôi của hắn như một con mèo lười.

"Sao vậy? Đau bụng à?" Tứ gia chợt dừng động tác, thấy Vưu Uyển ôm bụng thì vội vàng hỏi.

Vưu Uyển lắc đầu, đang định nói chuyện thì lại nhịn không được hô nhỏ một tiếng.

Nàng cầm tay tứ gia đặt lên phần bụng nhô cao của mình, giọng nói khẽ run, khó nén nổi kinh ngạc và mừng rỡ: "Chàng sờ xem, nó đang cử động."

Tứ gia cảm nhận được đứa nhỏ dưới lòng bàn tay vừa đá một cái, trong chốc lát thực sự dở khóc dở cười. Đứa nhỏ chọn đúng lúc này mà động, chẳng phải là đặc biệt muốn đối nghịch với a mã là hắn đây ư?

Vưu Uyển đã hoàn toàn bị di dời lực chú ý, hồn nhiên quên mất đằng sau còn có một nam nhân đang vận sức, một lòng đặt hết lên đứa bé.

"Nó động nhiều quá, không phải là bị chúng ta đánh thức đấy chứ?" Vưu Uyển nỗ lực trấn an thai nhi, cách một cái bụng mà êm dịu hỗ động với con.

Tứ gia nhịn chừng một lát, cuối cùng vẫn ôm lấy người, tiếp tục chuyện bị cắt ngang ban nãy, miệng còn nói: "Tỉnh thì cứ tỉnh thôi! Vừa hay để a mã chào hỏi nó một chút."

Ngày hôm sau Vưu Uyển rời giường, mừng rỡ báo với mọi người chuyện máy thai.

Chỉ không biết có phải do tối qua bị a mã quấy rầy ngủ không ngon hay không mà ban ngày đứa bé chẳng có động tĩnh gì, khéo là đang ngủ bù.

Mấy tiểu cô nương Thanh Mai vây quanh Vưu Uyển cả nửa ngày trời cũng không được tiểu chủ tử cho chút mặt mũi, chẳng thấy duỗi tay hay đạp chân gì, chỉ có thể tiếc nuối tản ra.

Sau khi Vưu Uyển mang thai tròn sáu tháng thì khẩu vị thay đổi lớn, đột nhiên thích ăn chua. Tứ gia trêu rằng nàng cứ muốn có con gái nhưng đứa nhỏ trong bụng hiển nhiên là một tiểu a ca, còn dụ dỗ nàng sau khi sinh xong đứa này thì cố gắng sinh thêm một tiểu cách cách nữa.

Hiện tại Vưu Uyển đã cảm thấy cố hết sức rồi, không muốn chịu nỗi khổ mang thai nữa, bèn nghiêm mặt cự tuyệt.



Tứ gia cũng không giận. Con cái là chuyện duyên phận, lúc nào nên tới thì sẽ tới. Tiểu cách cách miệng lưỡi chua ngoa, tâm địa lại mềm mại. Đợi đứa nhỏ ra đời, bảo đảm nàng sẽ yêu thương nó hơn bất cứ ai khác.

Mắt thấy thân thể Vưu Uyển ngày một nặng nề, tứ gia liền nói với phúc tấn miễn cho nàng hai lần thỉnh an mỗi tháng. Từ trước tới nay phúc tấn rất giỏi ra vẻ hiền lành, đương nhiên sẽ không bác bỏ thể diện của tứ gia.

Tin tức này truyền đi trong chính viện, nô tài bên người phúc tấn đều biết chuyện tứ gia phá lệ hậu đãi Vưu cách cách.

Nguyên Thu nghe vậy, trong lòng không biết là tư vị gì. Nàng có thể nhận ra Vưu Uyển cố ý tránh mặt mình, thầm nghĩ liệu có phải là ngại nàng thân phận thấp kém nên không muốn phản ứng hay không. Chỉ là Nguyên Thu lại cảm thấy, mình và Vưu Uyển cùng xuất cung, lại cùng là con nhà Bao y. Dù Vưu Uyển đã là cách cách của tứ gia thì cũng không nên đối xử lương bạc với mình như vậy.

Hiện giờ Vưu Uyển không tới chính viện thỉnh an, cơ hội để gặp Vưu Uyển lại càng ít hơn.

Phúc tấn cũng rất ít khi để nàng hầu hạ bên người. Nguyên Thu thất hồn lạc phách trở về phòng, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nghe thấy tiếng hai người nào đó nhỏ giọng tán gẫu ngoài cửa sổ.

Một người nói: ".. Ta thấy Vưu cách cách ngày càng không đặt phúc tấn nhà chúng ta vào mắt. Chẳng phải là có thai thôi sao, cũng đâu phải là không thể nhấc nổi chân, vậy mà còn khiến chủ tử gia miễn thỉnh an cho nàng. Cho dù là Lý trắc phúc tấn trước kia cũng chưa từng cậy sủng sinh kiêu như thế."

Người còn lại phụ họa: "Sao Vưu cách cách có thể so với trắc phúc tấn được? Trắc phúc tấn dù không được phúc tấn thích nhưng cũng là nhập phủ thông qua tuyển tú, nào như Vưu cách cách, hồi còn ở tiền viện đã câu dẫn chủ tử gia. Loại chiêu trò mị hoặc nhân tâm này, người bình thường không học được đâu."

"Ngươi nói đúng, Vưu cách cách trước kia chẳng phải cũng giống chúng ta, đều là nô tỳ hầu hạ người khác ư. Hiện giờ một sớm bay lên đầu cành, trở thành nửa chủ tử rồi, lý lẽ ở đâu kia chứ?"

Người nọ cười nói: "Ngươi đừng giận. Hiện giờ nhìn Vưu cách cách phong cảnh thế thôi, về sau còn không biết sẽ là ai đâu? Loại chuyện này đã có một ắt sẽ có hai. Chủ tử gia có thể nhìn trúng nàng thì cũng có thể nhìn trúng người khác, e là trong phủ sẽ còn có thêm vài chủ tử mới nữa đấy."

"Cũng đúng, chỉ cần tư sắc xuất chúng thì rồi sẽ có cơ hội thôi. Đến lúc đó sinh một nam bán nữ, vậy cũng xem như hết khổ rồi.."

Hai người bên ngoài vừa nói vừa đi xa. Câu kế tiếp Nguyên Thu cũng không nghe nữa.

Nàng chậm rãi rụt lại thân thể đang ghé vào trên bệ cửa sổ, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, lại ngước mắt nhìn bóng mình trong gương.