Thanh Xuân

Chương 44: Nghệ thuật lấy tên




Chu Dịch Chu bậc thầy, nghệ nhân nghề mộc nổi tiếng cả nước, hơn nữa cònnổi tiếng hậu thế bằng chạm khắc gỗ, mà môn thủ nghệ chạm khắc gỗ này,ngày nay người biết cũng không nhiều, rất nhiều bậc thầy về nghề mộc đãvứt bỏ nó từ lâu, mặc dù không đến nỗi thất truyền, nhưng cũng chỉ sótlại mấy người có danh tiếng, còn lại đều là nghệ nhân dân gian.

Về lĩnh vực này, Chu Dịch cóthể xem là một trong những bậc thầy nổi tiếng nhất về chạm khắc gỗ. Lúcấy khi Hứa Nghiêu Thực mời được ông, Tống Hàng Hàng đã lên mạng tra tìmtài liệu cẩn thận, mới hiểu được tại sao giá trị của ông lại lớn nhưvậy.

Dựa vào danh tiếng Chu Dịch, không cần vị bậc thầy này làm công việc cụ thể gì, chỉ cần đưa ra vài tác phẩm giá trị liênthành của ông, lại khắc tên bảng hiệu, đặt ở cửa hàng nhỏ “Nghệ Tâm”,những người chân chính phân biệt được hàng thật hàng giả tất nhiên sẽ đổ xô vào.

Dựa theo ý tứ của Hứa Nghiêu Thực, "Nghệ Tâm" không chỉgiới hạn trong mấy mặt hàng thủ công nhỏ, còn phải mở rộng với giớitruyền thông nghệ thuật, thậm chí tương lai còn muốn vươn ra thị trườngquốc tế.

Tóm lại là một câu, tám chữ: Già trẻ cùng chia, sang hèn cùng hưởng!

Nói thật, Tống Hàng Hàng cô không có được loại kiên quyết này, nếu nhưkhông có Hứa Nghiêu Thực giúp một tay, điều này gần như là nhiệm vụkhông thể hoàn thành.

Nếu chỉ là vấn đề tiền bạc, Tống Hàng Hàngcô hiện tại chỉ cần bán toàn bộ cổ phiếu đã mua nửa năm trước, từ lần đó đến giờ đã tăng giá không ngừng rồi.

Vấn đề quan trọng nhất, con người!

Nếu chỉ có tiền, làm sao có thể mời tới những nghệ thuật gia ngạo khí mười phần này?

Nếu chỉ có tiền, sao có thể lãnh đạo và quản lý toàn bộ bộ máy cửa hàng?

Nếu chỉ có tiền, sợ rằng những thương gia hộ khách kia cũng chỉ cho rằng cô là một con nhóc không hiểu giá trị thị trường, ra giá lung tung!

Mà Hứa Nghiêu Thực, lại có thể giải quyết toàn bộ những vấn đề này, đâycũng là điều mà Tống Hàng Hàng bội phục anh nhất! Những điều cần học,còn rất nhiều.

Lại không biết vị "Mạnh lão" trước mặt này, có lai lịch gì?

Phía bên này Tống Hàng Hàng đang âm thầm tự hỏi, phía bên kia, vị "Mạnh lão" kia đã đeo kính lão lên, cẩn thận xem xét tác phẩm chạm khắc gỗ trêntay.

Hai tay lão nhân vững vàng cầm món khắc gỗ "Kỳ Lân", giốngnhư đang cầm một trân bảo giá trị liên thành, tay phải còn tỷ mỉ launhững đường vân gỗ tinh tế.

Nhưng mà chốc lát sau, lão nhân chợtcẩn thận đặt tác phẩm chạm khắc gỗ kia lên bàn, cô còn đang kinh ngạc,lão nhân lại giơ tay trái lên cởi nhẫn ngọc của mình ra, sau đó mới tiếp tục trang trọng nâng “Kỳ Lân” này lên.

Thì ra, ông sợ nhẫn ngọc trên tay làm hỏng tác phẩm, Tống Hàng Hàng thầm cảm thán, quả nhiên là cực kỳ yêu thích rồi!

Vật tốt phải về tay chủ tốt. Đưa pho tượng chạm khắc gỗ này đến tay Mạnh lão, mới xem như chân chính tìm đúng chủ nhân đi!

Mạnh lão chăm chú quan sát “Kỳ Lân”, hồi lâu sau mới buông xuống, mắt quétqua mấy tác phẩm thủ nghệ khác, mời mở miệng với Hứa Nghiêu Thực, "Mấythứ này, đều là mấy thứ trong cửa hàng của cậu?"

"Dạ, Mạnh lão." Hứa Nghiêu Thực cung kính như cũ.

"Không tệ, không tệ." Mạnh lão gật đầu, "Trở về ta sẽ nói với Mạnh Chấn một phen."

"Cám ơn Mạnh lão." Hứa Nghiêu Chân sắc mặt không đổi, "Mạnh lão, vậy ngài nghỉ ngơi cho tốt, chúng tôi đi trước đây."

Lão nhân khoát khoát tay, không có giữ lại, hai người ra khỏi phòng kháchchính, lại được quản gia đưa ra cửa. Quản gia cũng không nói nhiều, cáicửa sau lưng phát ra âm thanh trầm đục đóng lại.

Tống Hàng Hàng cảm thấy mìnhmới vừa bước từ một thế giới viễn cổ trở lại thực tế, trái tim lơ lửngcuối cùng cũng trở lại chỗ cũ.

Bầu không khí trong ngôi nhà kia… Thật sự vô cùng đè nén.

"Hứa Nghiêu Thực, tới cùng “Mạnh lão” này là ai?"

"Thấy đầu rồng vàng trên cửa chứ? Mạnh gia, cũng coi như dòng dõi quý tộc duy nhất còn tồn tại trên thành phố K, Mạnh lão khi còn trẻ, phong quangrất thịnh…"

Hứa Nghiêu Thực dường như nhớ lại điều gì,hồi lâu sau mới nói tiếp, "Đến ngày nay, Mạnh lão vẫn là lão nhân đượcngười người thành phố K kính trọng. Hai người con của Mạnh lão, một làmquan, một theo thương… Nhưng những điều này em cũng không biết, tóm lạiMạnh lão đã đồng ý với chúng ta, mấy ngày sau rồi em sẽ biết."

"Chuyện gì nha, sao lại thần thần bí bí như vậy…" Tống Hàng Hàng nói thầm, phỏng đoán kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Cũng không cần phải chờ đợi lâu, ngày hôm sau, cô ở "Nghệ Tâm" đã đón tiếp đoàn khách du lịch đầu tiên, chưa từng thấy qua.

Lại là toàn bộ một đoàn khách du lịch!

Không chỉ như thế, trong một ngày, một "Nghệ tâm" nho nhỏ, không ngờ lại đóntiếp mười mấy đoàn du khách! Doanh thu buôn bán một ngày không ngừngtăng theo cấp số nhân.

Trước kia, những đoàn du lịch chỉ biết đitham quan những địa điểm nổi tiếng, cho dù là khu mua sắm cũng khôngphải tất cả mọi người đều vào thăm, chuyện gì đã xảy ra? Tống Hàng Hàngnghi ngờ, tiếp theo lại nghĩ tới cuộc thăm hỏi hôm qua.

Mãi cho đến khi Hứa NghiêuThực trở lại, lại qua một phen nghiêm hình tra hỏi, mới biết một trongnhững đứa con của Mạnh lão, chính là người sáng lập ra công ty du lịchlớn nhất thành phố K.

Hứa Nghiêu Thực nhún vai, dáng vẻ thư thái: "Con trai không nể mặt tôi, tôi chỉ xuống tay từ cha anh ta."

Hoá ra là như vậy… Một lần nữa Hứa Nghiêu Thực lại khiến Tống Hàng Hàng vô cùng bội phục.

Thành quả của chuyến thăm hỏi Mạnh lão lần này, không chỉ tăng doanh thu từviệc nhiều đoàn du lịch mua sắm, còn phát huy mục đích định hướng củacửa hàng: tuyên truyền quảng bá thương hiệu của cửa hàng mỹ nghệ “NghệTâm”.

Mỗi ngày thành phố K tiếp đón nhiều khách hàng như vậy, đủ loại khách thập phương, mỗi người mang về một tác phẩm thủ công nhưvậy, từ đó mà “Nghệ Tâm” được quảng bá rộng rãi. Vô hình chung, "NghệTâm" sau này phát triển hơn, dần dần mở rộng.

Nhưng điều đáng tiếc chính là, bao năm sau, khi "Nghệ Tâm" quả thật đã đạt đượcthành tựu to lớn, thì Tống Hàng Hàng lại không biết, cái gì cũng khôngthấy được.

——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

Thời gian có thể rất chậm, cũng có thể rất nhanh, hoàn toàn quyết định bởi mức độ phong phú của cuộc sống.

Cho nên những người rảnh rỗi sẽ than thở cuộc sống nhàm chán, năm thángkhông thú vị, hay là vì chút chuyện nhỏ mà tức giận vô cớ, lại xem nótrở thành nỗi đau thương lớn trong cuộc đời, cái gọi là “Thanh niênkhông biết mùi vị của nỗi sầu”, chính là đạo lý này. Thời gian, với bọnhọ mà nói, nó như một lưỡi dao, từng dao từng dao chia cắt.

Ngược lại, với những người có lịch trình phong phú, người làm việc tay chân,người hay vui buồn hờn giận, không rảnh bận tâm những tâm tình nhỏ nhặtnày, với họ, thời gian trôi qua thật nhanh, nếu chưa hoàn thành côngviệc, còn đâu thời gian mà cảm xuân thương thu?

Ngày đó, trong lúc ngập trong vô vàn công việc, cuộc sống của Tống Hàng Hàng, bất tri bất giác, đãlật sang trang mới, đại học năm thứ hai.