Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 169: Cô Đừng Đắc Ý Quá Sớm




Đặng Nhã Đan nắm chặt hai tay, hai hàm răng nghiến ken két với nhau, nước mắt lăn dài vô cùng đáng thương.

“Anh… Bà nội nói…”

Cô ta không nhắc đến bà nội thì không sao, vừa nhắc đến bà nội lại khiến Đoàn Trường Sinh vô cùng không thoải mái.

“Tôi yêu ai, lấy ai là quyền của tôi. Nếu cô nghe lời bà nội tôi vậy, thích bà ấy như vậy, luôn mồm nhắc đến bà ấy như thế, vậy cô lấy bà ấy luôn đi…”

Đặng Nhã Đan bị anh nói đến cấm khẩu, mãi vẫn không thể nói thêm câu nào.

Minh Hiểu Khê ngáp dài nhàm chán. Cô dạo gần đây càng lúc biểu hiện nghén càng nặng, ngủ bất chấp, đồ ăn cũng kén chọn, những món trước đây rất thích ăn lại không thể ăn nổi. Những thứ trước đây chưa từng ăn lại thèm, ăn bất chấp.

Cô phẩy tay với Đoàn Trường Sinh.

“Mùi nước hoa trên người cô ta rất nồng, tôi chịu hết nổi rồi.”

Đoàn Trường Sinh nhớ đến chuyện nước hoa lần trước liền chột dạ, mồ hôi lạnh toát ra.

Anh vội vàng đuổi người.

“Tôi đã nói rõ ràng rồi, tôi không thích cô, cả đời này tôi độc thân cũng sẽ không lấy cô, huống chi tôi đã có người mình yêu rồi.

Vậy nên mời cô về cho, từ nay về sau tôi không muốn cô tìm đến bạn gái tôi gây sự nữa, nếu còn có lần sau thì hậu quả cô không nhận nổi đâu.”

“Anh…”

Đặng Nhã Đan còn muốn nói thêm cái gì đó. Đoàn Trường Sinh lại không cho cô ta cơ hội, anh xua tay ngắt lời.

“Bạn gái tôi không chịu được mùi nước hoa đậm của cô, mời cô đi cho… Nếu cô còn dây dưa khiến cô ấy khó chịu thì tôi sẽ gọi bảo vệ lôi cô ra ngoài đấy.”

Đặng Nhã Đan chẳng thể làm hì khác, chỉ có thể hậm hực dậm chân đi ra ngoài.

Đoàn Trường Sinh ở lại với Minh Hiểu Khê chờ cô tan làm cùng nhau về nhà.



Minh Hiểu Khê mệt mỏi về đến nhà liền ngủ, Đoàn Trường Sinh tranh thủ đi siêu thị mua đồ về nấu ăn.

Nhưng anh vừa đi thì bên này bà cụ Thời cùng Đặng Nhã Đan đã tới.

Minh Hiểu Khê bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Cô tâm tình vô cùng không tốt đi ra mở cửa.

Đặng Nhã Đan đang thấp thỏm, định tiếp tục gõ cửa thì đụng phải ánh mắt của Minh Hiểu Khê.

Minh Hiểu Khê nhàn nhã ôm vai, một chân đạp lên khung cửa, chặn đường của Đặng Nhã Đan.

“Thật ngại quá, trong nhà vừa dọn xong, tôi có tính sạch sẽ, không muốn dây bẩn rồi lại phải dọn, có lời gì chúng ta cứ nói ở đây đi. Vừa hay có gió thổi, để cho cô tỉnh táo chút.”

Đặng Nhã Đan bị cô châm chọc, sắc mặt tối sầm.

“Cô đừng đắc ý quá sớm, nhìn xem ai đến đây.”

Nói rồi cô ta tránh sang một bên, bà cụ Thời đang được Lục Lam Chi và Đoàn Nhật Ánh đỡ tay đi tới, bên cạnh còn có Đỗ Lệ Thủy đi cùng.

Minh Hiểu Khê nhìn thấy bà cụ và mấy người kia, một chút thái độ cũng không thể hiện, thậm chí khi bà cụ tới trước cửa cô cũng chỉ lạnh nhạt chào một câu chào mà thôi.

Bà cụ vừa nhìn thấy cô đã nói.

“Tưởng đi nước ngoài mấy năm rồi thì biết điều, tự biết thân phận mà cụp đuôi làm người chứ.

Nhưng đúng là con đỉa bám dai thật đấy, bám mãi không nhả. Chém mãi không đứt được.”

Minh Hiểu Khê vốn còn muốn nể mặt bà cụ lớn tuổi mà mời người vào nhà, nhưng sau khi nghe bà ấy nói thì cô triệt để trầm sắc mặt, không muốn mời người vào nhà nữa.

Cô không phải là người mặc cho người ta bắt nạt, chà đạp thế nào cũng được.

Đặng Nhã Đan tưởng cô không biết bà cụ Thời là bà nội của Đoàn Trường Sinh nên mới có thái độ như vậy.

Thế là cô ta cao giọng nói.

“Giới thiệu với cô đây là bà nội của anh Trường Sinh, bà muốn gặp cô nên tôi dẫn mọi người tới.”

Minh Hiểu Khê gật đầu, tùy ý gật đầu, sau đó đưa tay che mũi phất tay ra hiệu cho Đặng Nhã Đan đứng xa cô ra.

“Mùi nước hoa của các người nồng quá, tôi ngửi không nổi, các người cứ đứng xa xa đó, muốn nhìn thì cứ nhìn là được rồi.”

Đặng Nhã Đan không nghĩ đến, cô ta đã nói đây là bà nội và người nhà của Đoàn Trường Sinh rồi mà Minh Hiểu Khê vẫn không để bọn họ vào mắt như vậy.

Bà cụ thấy thái độ không muốn mời mình vào của của cô thì tức đến nghiến răng.

Đoàn Nhật Ánh lại nhanh miệng hơn, lên tiếng trước.

“Thấy bà nội tôi vậy mà cô còn không tránh đường mời bà vào nhà.”



Minh Hiểu Khê liếc mắt nhìn cô ta một cái.

“Bà nội cô chứ có phải bà nội tôi đâu. Lại cũng chẳng phải thái hậu gì đó.”

Đoàn Nhật Ánh bị khí thế sắc lạnh trong ánh mắt của cô làm cho sợ hãi lùi lại.

Đỗ Lệ Thủy tranh thủ thời gian mỉa mai.

“Thật không có phép tắc, quá bất lịch sự, không có giáo dục…”

Minh Hiểu Khê nhíu mày, trào phúng nói.

“Đây là nhà của tôi, các người với tôi có quen thân lắm hả? Sao tôi phải mời các người vào nhà!”

Cô hơi chậc lưỡi, tùy ý nói tiếp.

“Nhìn khí thế đến đây như thế này là biết các người không có ý tốt rồi, có gì cứ nói nhanh đi, rồi mời về cho, tôi mệt lắm…”

“Cô…”

Bà cụ không nghĩ đến, cô gái trước mặt này vẫn ngang ngược như vậy, không để bà ta vào mắt như thế.

Đoàn Nhật Ánh thấy bà cụ tức giận, nghĩ đây là cơ hội hiếm có khó tìm, mình cần phải thể hiện trước mặt bà cụ, khiến cho Minh Hiểu Khê đáng ghét này ăn quả đắng mới được.

“Đây là nhà của anh Trường Sinh mua, chúng tôi là người nhà của anh ấy, cô là cái thá gì mà ngăn cửa, còn không mau tránh ra.”

Trong suy nghĩ của Đoàn Nhật Ánh, Minh Hiểu Khê chỉ là một bác sĩ quèn thì làm gì có tiền mua một căn hộ cao cấp như thế này, vậy thì đây chắc chắn là nhà mà Đoàn Trường Sinh mua rồi.

Minh Hiểu Khê nhìn cô ta như nhìn một con điên.

“Vậy cô gọi cho Đoàn Trường Sinh, nói anh ta về mở cửa nhà của anh ta cho các người, còn đây là nhà của tôi, tôi không muốn tiếp các người.

Nếu có chuyện gì cần nói với tôi thì mời nói thẳng, đừng vòng vo. Nếu như muốn kiếm chuyện thì xin lỗi, tôi không tiếp…”

Cô nói xong vẫn ung dung nhìn bọn họ. Thấy sắc mặt ai cũng đen sì, cơ mặt vì tức giận mà giựt giựt liên hồi, mãi vẫn không ai lên tiếng cô khẽ nhún vai.

“Vậy thì tôi xin phép không tiếp chuyện nữa nhé…”

“Rầm…”

Nói rồi cũng không để cho bọn họ kịp phản ứng, cô đã đóng sầm cửa lại.

Bà cụ chưa bao giờ phải nuốt một cục tức lớn như vậy, tức giận hét lên.

“Gọi thằng Trường Sinh về ngay cho tôi…”

Khi Đoàn Trường Sinh nhận được điện thoại của bà cụ, là lúc anh đang cùng mẹ và em gái ở siêu thị mua đồ.



Nghe bà cụ nói rằng bà ấy đang ở nhà Minh Hiểu Khê, da đầu Đoàn Trường Sinh run lên, cả người cứng lại.

Lê Thanh Huyền nghe con trai nói bà cụ tìm đến, bà không nhịn được mà chửi thề một câu.

“Bà già đó sao cố chấp vậy chứ. Nhất quyết muốn con không hạnh phúc mới hài lòng hả.”

Đoàn Trường Sinh nhún vai hết cách.

Khi ba mẹ con Đoàn Trường Sinh về đến nhà, đã thấy mấy người bà cụ bị nhốt ở bên ngoài cửa.

Lê Thanh Huyền nhìn tình cảnh chật vật của họ mới thở phào nhẹ nhõm, len lén che môi cười.

Xem ra cô con dâu tương lai này của bà không dễ bắt nạt đâu. Làm hại bà lo lắng con bé bị bắt nạt suốt dọc đường đi.

“Cháu về rồi đấy à? Cháu mau đến xem…”

Vừa nhìn thấy Đoàn Trường Sinh bà cụ đã hô lên, nhưng đang nói dở lại nhìn thấy Lê Thanh Huyền thì bất ngờ dừng lại, đổi giọng.

“Sao cô cũng đến đây?”

Lê Thanh Huyền nhún vai, thoải mái nói.

“Cháu đến thăm con trai với con dâu của cháu ạ.”

“Con dâu nào của cô hả?”

Bà cụ nghe Lê Thanh Huyền thừa nhận Minh Hiểu Khê là con dâu thì quát lớn.

Như nghĩ ra điều gì bà chỉ tay vào mặt Lê Minh Huyền mắng xối xả.

“Thì ra là chị, chị nhận con nhỏ kia làm con dâu rồi dạy nó cách cư xử hỗn láo với tôi có phải không?”