Thanh Xuân Nở Hoa Vừa Lúc Yêu Anh

Chương 59






Di Giai cùng nhóm bạn đã trở về nhà, chỉ có Lâm Phong là không. Anh tìm một căn nhà ở gần TH để ở lại.

Anh đã quyết định năm sau sẽ thi lại vào TH. Lời hứa với Di Giai anh nhất định sẽ thực hiện. Trước mắt trong một năm này, anh sẽ đi làm thêm. Tự anh sẽ chăm lo tất cả mọi thứ cho bản thân mình và cả Di Giai, tuyệt đối không dựa vào Lâm Gia.

Anh đã quyết tâm từ hôm nay sẽ tự mình làm chủ đời mình, gầy dựng sự nghiệp riêng, cho cô cuộc đời tự do vui vẻ như cô mong muốn.

Về chuyện gia đình, Di Giai khuyên anh liên lạc lại cho ba mẹ Lâm để họ yên tâm về anh. Lâm Phong nghe theo lời Di Giai, nói rằng hiện tại anh rất tốt, chỉ là muốn dọn ra sống bên ngoài để tự lập.

Ba mẹ Lâm dù không đành lòng, nhưng cũng đành chấp nhận với lựa chọn của Lâm Phong. Bởi vì họ biết cả Lâm gia đã nợ anh sự tự do quá lâu rồi, đã đến lúc phải trả lại cho anh.

Riêng chuyện chỗ ở hiện tại cũng như dự tính của mình, Lâm Phong vẫn chưa muốn nói. Hiện tại anh muốn yên tĩnh và chuyên tâm vào những việc của bản thân sắp tới.

Di Giai dĩ nhiên ủng hộ Lâm Phomg. Cô luôn tin tưởng anh vô điều kiện. Những gì anh muốn, anh nhất định làm cho bằng được. Cô cũng sẽ luôn là chỗ dựa tinh thần cho anh, kể cả thế giới này có quay lưng với anh, vẫn có cô dang tay ôm lấy anh, nói với anh rằng anh đã làm rất tốt.

Đối với ba mẹ Lâm, hiện tại chỉ cần biết con trai đã thông suốt, có cuộc sống đường hoàng là đủ rồi. Chỉ có điều, bác hai của anh dường như vẫn chưa từ bỏ chấp niệm của mình. Biết tin Lâm Phong làm trái ý mình, còn tự ý bỏ ra riêng. Ông ấy vô cùng tức giận, muốn tìm lâm phong về cho bằng được để giáo huấn anh. Cũng chính vì điều này mà Lâm gia đã xảy ra xung đột lớn.

Cả bà nội bình thường không tham dự vào sự việc của con cháu, lần này cũng hết sức tức giận. Lâm Phong là đứa cháu mà bà thương nhất. Biết anh đang phải chịu nhiều khổ cực như vậy, thân làm một người bà, khỏi phải nói bà xót xa thế nào. Càng xót xa cho cháu thì bà càng giận bác hai của anh. Bà đã gọi bác hai và ba mẹ của anh đến nhà.

“Có chuyện gì vậy mẹ con hiện tại rất bận.” Bác hai của Lâm Phong dường như vẫn chưa nhận ra lỗi lầm của mình.

“Còn chuyện gì bận hơn chuyện cháu ta? Là ai đã ép nó phải bỏ nhà ra đi?” Bà nội Lâm tức giận lên tiếng.

Ép nó” Ai ép nó chứ? Con làm vậy không phải vì muốn tốt cho nó sao?” Bác hai Lâm Phong vẫn lớn giọng.

Bà nội tức giận gõ gậy xuống nền gạch: “Con còn chưa nhận ra lỗi lầm của mình. Con còn dám nói mình không ép thằng bé? Là ai đã đổi nguyện vọng đại học của nó?”

“Như vậy là ép nó? Con dọn sẵn đường cho nó đi là ép nó?”

Ba Lâm từ nãy giờ vẫn im lặng, đến khi nghe bác hai của Lâm Phong một mực khẳng định mình muốn tốt cho Lâm Phong thì không nhịn nổi nữa: “Anh đã từng hỏi qua nó rằng nó có muốn đi con đường mà anh đã chọn hay không chưa? Cuộc đời mà anh nghĩ là tốt cho nó, có thực sự tốt không?”

“Tôi... Cậu dám lớn tiếng với anh mình sao?”

Mẹ Lâm cũng nghẹn ngào: “Anh hai, vợ chồng em từ trước tới giờ vẫn luôn kính trọng anh. Hai đứa con em xem anh như ba, từ trước tới giờ chưa dám làm trái ý anh. Nhưng mà vì sao lần này Lâm Phong nó phải lựa chọn như vậy?” Thấy bác hai của Lâm Phong không lên tiếng, mẹ Lâm tiếp tục nói: “Là bởi vì nó đã quá mệt mỏi, quá bất lực rồi. Là bởi vì nó không thể chịu đựng được nữa cuộc sống như thế này. Là bởi vì nó đang đòi lại tự do mà nó vốn phải có. Cũng chỉ vì thân phận cháu trai đích tôn của nhà họ Lâm, mà nó phải kìm nén bao lâu nay! Là chúng ta thật sự đã ép nó. Là chúng ta thật sự chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của nó!” Mẹ Lâm biết, sự việc lần này chỉ là tức nước vỡ bờ mà thôi.

Đến đây thì bác hai cũng có vẻ cảm thấy hơi hối hận. Ông tự hỏi mình bao nhiêu lâu nay những thứ ông nghĩ là tốt cho Lâm Phong thực sự không tốt chút nào hay sao?

Cũng chỉ vì ông chỉ có con gái, không có con trai. Cho nên mới xem Lâm Phong như con trai của mình mà đối đãi. Ông luôn nghĩ những gì ông dọn sẵn cho anh đi là muốn anh có được cuộc sống nhiều người ao ước. Ông không nghĩ tới việc đứa cháu trai mà ông dành hết niềm tin và hy vọng vào, lại chưa từng muốn cuộc sống mà ông áp đặt lên nó.

Bà nội Lâm thấy con trai mình có vẻ đã hiểu vấn đề. Bà tiếp tục chốt hạ: “Bây giờ con đã hiểu ra rồi đúng không? Từ trước đến nay là do con ích kỷ, là con đang muốn Tiểu Phong sống thay cuộc đời của con mà thôi, đừng lấy danh nghĩa muốn tốt cho nó mà nói!”

Đến đây thì bác hai Lâm Phong thật sự đã tỉnh ngộ. Ông ấp úng: “Con... con... không lẽ thật sự con đã sai sao?”

Ba Lâm đã bình tĩnh hơn, vỗ vỗ vai anh trai mình: “Không phải chỉ có anh sai, mà bọn em cũng sai rồi!”

Bà nội biết con mình đã nhận ra lỗi rồi cũng không bàn tới nữa. Bà quay sang hỏi mẹ Lâm về chuyện của Lâm Phong.

Mẹ Lâm kể lại việc Lâm Phong đã liên hệ lại cho mình, nói rằng hiện tại anh đang sống rất vui vẻ với lựa chọn của mình. Chỉ là tạm thời, anh chưa muốn tiết lộ chỗ ở của mình cho cả nhà biết. Bà nói Lâm biết cháu trai của mình vẫn ổn, cũng rất mừng.

“Như vậy cũng tốt rồi, hãy để nó yên tĩnh một thời gian, đừng xen vào chuyện của nó. Cũng đừng cố gắng tìm cho bằng được chỗ ở của nó hiện tại, tránh việc nó lại cảm thấy một chút tự do cũng không có.”

Ba mẹ Lâm và bác hai Lâm gật đầu đồng ý: “Bọn con biết rồi, thưa mẹ.”

***

Cuối cùng cũng đã đến ngày có kết quả thi. Cả nhóm Lâm Phong đều có kết quả tốt, Di Giai, Hiểu Tâm và Hàn Tuấn sẽ vào Đại học TH. Giai Ý và Cao Vĩnh Gia, còn có Hà Nhi cùng nhau vào Đại học nhân dân. Hai trường này cũng gần nhau, nên cả nhóm cũng sẽ có cơ hội hường xuyên gặp nhau, đi chơi với nhau như từ trước đến giờ.

Mọi người đều vui, chỉ có duy Lâm Phong là lạc lõng.

Di Giai và cả nhóm biết điều này, nên không tỏ ra quá vui mừng trước mặt anh, cũng không nhắc đến việc vào đại học gì đó.

Nhưng việc Di Giai lo lắng nhất đã xảy ra, chính là ba mẹ cô đã biết việc Lâm Phong không vào đại học.

Tối hôm đó, khi cả nhà cùng nhau ngồi ở phòng khách ăn trái cây, ba mẹ cô đã hỏi tình hình của Lâm Phong.

Di Giai rất sợ ba mẹ mình sẽ xem thường Lâm Phong, cố gắng hết lời nói đỡ cho anh: “Là vậy ạ, là do cậu ấy chịu áp lực từ phía gia đình nên mới xảy ra sự việc này.” Vừa nói cô vừa nín thở chờ đợi phán quyết từ ba mẹ Cố.

Nào ngờ, mẹ cô thế mà lại nói: “Cũng tội cho thằng bé thật. Bạn bè vào đại học hết cả rồi, chỉ còn mình nó…”

Ba Cố cũng góp lời: “Ừ, các con nhớ động viên thằng bé nhiều. Cũng không phải vấn đề gì lớn, cùng lắm thì năm sau thi lại.”

Biết ba mẹ mình chẳng những không có thành kiến với Lâm Phong mà còn thương cảm cho anh, Di Giai thở hắt ra một hơi, trong lòng âm thầm vui mừng.

Như vậy, là cô có thể bớt đi một chút lo lắng rằng ba mẹ sẽ cấm cản cô quen anh.

Biết đây cũng là việc Lâm Phong canh cánh trong lòng, Di Giai về phòng liền gọi điện cho anh kể lại cuộc nói chuyện với ba mẹ: “Anh yên tâm đi nhé, ba mẹ em đều nói tốt cho anh cả. Anh không cần lo họ mất đi thiện cảm với anh nữa.”

Lâm Phong ở đầu dây bên này nghe Di Giai vui vẻ kể lại, cũng thấy trong lòng nhẹ nhõm đôi chút. Ít ra anh vẫn còn cơ hội để lấy lại điểm số trong bắt ba mẹ cô.

“Ừ, như vậy thì tốt rồi.” Anh nói.

Di Giai nghĩ ngợi gì đó, lại nói: “Nhưng mà một mình anh ở bên đó có buồn không? Hay là… anh cứ về nhà đi. Dù gì cô chú Lâm và bác hai anh cũng hiểu ra sự việc rồi…”

Lâm Phong quả quyết: “Anh không sao. Anh đã nói với ba mẹ, hiện tại anh chỉ muốn ở một mình, đợi qua thời gian nữa, anh sẽ về thăm họ.”

Di Giai biết ý Lâm Phong đã quyết, cũng không nói thêm nữa, chỉ nhắc nhở: “Chỉ có một mình, anh phải biết tự chăm sóc bản thân đấy, đừng làm việc quá sức. Ráng chờ em nhé, hai tháng nữa em đến đó nhập học rồi.”

Lâm Phong: “Ừm, anh biết tự lo cho mình mà, ngược lại là em đó, một mình đừng có nghĩ lung tung. Có thời gian, anh sẽ trở về đưa em ra ngoài chơi.”

Di Giai hào hứng: “Anh hứa đấy nhé!”

“Anh hứa. Còn bây giờ em mau đi ngủ, đã trễ rồi.”

“Em biết rồi. Anh cũng ngủ đi nhé, ngủ ngon!”

Nói xong, Di Giai ngoan ngoãn đặt điện thoại xuống rồi lên giường. Có điều, cô còn chưa ngủ được, cứ mãi nghĩ về anh.

Anh ở đó cô đơn một mình, hẳn là thấy lạc lõng lắm. Vậy mà còn lo nghĩ cho cô, sợ cô buồn mà dỗ dành cô.

Cô cảm thấy thương anh vô cùng, rất muốn nhanh chóng chạy đến chỗ anh. Nhưng hiện tại chỉ mới tháng bảy, thời gian nhập học còn tận hai tháng, cô biết làm sao đây!

Bên này, Lâm Phong sau khi nói ngủ ngon với Di Giai cũng chưa ngủ mà lại tiếp tục công việc của mình.

Anh đã bắt đầu hành trình làm chủ cuộc đời mình, buổi sáng đi làm ở quán cà phê, buổi chiều làm ở tiệm gà rán, buổi tối còn tranh thủ hoàn thành những đơn hàng mà khách hàng đã đặt.

Anh muốn làm nhiều việc, học hỏi kinh nghiệm từ nhiều người, cho nên không ngại khó.

Như bây giờ, ngoài việc đi làm cho người ta, anh còn mày mò làm những sản phẩm điện thông minh, hoặc những quà tặng có gắn các thiết bị điện nhỏ như đèn led.

Anh muốn bắt đầu từ bây giờ, để qua vài năm nữa có thêm kiến thức chuyên môn từ trường lớp, sẽ có thể mở được một công ty riêng cho mình.

Chỉ khi anh có thể từ mình gầy dựng sự nghiệp, có tiền bạc, danh vọng, có đủ mọi thứ thì mới có thể đảm bảo cho cô cuộc sống vô tư vô lo được. Càng nghĩ đến cô, anh càng có động lực để cố gắng.

Anh cũng không màng đến cái gọi là danh dự hay mặt mũi, chỉ cần có thể kiếm được đồng tiền chân chính để lo cho cô thì thế nào cũng đáng.

Tạm thời anh còn tiền tiết kiệm, cộng thêm đi làm thêm, ít nhất, mấy năm cô học đại học, muốn ăn gì, chơi gì, anh còn có thể đáp ứng được cô. Anh không muốn mình bất lực đến nỗi một bữa ăn ngon cho cô cũng không được.

Hành trình chinh phục cuộc sống tự do cùng lời hứa với cô, anh sẽ nhanh chóng về đích.