Niên niên trôi qua, thời gian như bóng chiếc lá rơi xuống hồ mất tích, có lẽ đã từ lâu lắm, trong lòng Lâm Giang luôn ẩn chứa rất nhiều tâm sự không thể tỏ bày cùng ai, trong đó Thi Yến vẫn luôn là một hình ảnh chiếm một dung lượng lớn trong tim anh. Anh nửa muốn nói hết những điều chất chứa trong tâm tư mình cùng Thi Yến, nhưng dường như không thể. Ắt hẳn sẽ cần thêm rất lâu, rất lâu sau đó anh mới có cơ hội nói ra hết những nỗi niềm trong lòng mình cùng cô gái ấy.
"Nguyệt Phi à, mọi khoảnh khắc bên em đều là vô giá, chỉ với 2 từ hạnh phúc đôi khi không thể diễn tả hết." "Đây là thời thanh xuân tươi đẹp giữa hai ta." Đêm đã bắt đầu khuya, không gian tĩnh lặng như ru. Thi Yến đã yên vị trên chiếc giường xinh xắn quen thuộc của mình, chập chờn tìm vào giấc ngủ nhưng không sao ngủ được. Cuối cùng, cô bỏ cuộc và đưa bàn tay dò dẫm cầm lấy điện thoại di động, đặt ngay dưới chiếc gối cô nằm, trước khi dứt khoát rũ mình ra khỏi tấm chăn ấm rồi bước những bước thật chậm đi về phía cửa sổ đang soi vào màn đêm.
Thi Yến ngẩn người nhìn vào đêm đen sâu thẳm của thành phố suy nghĩ một lúc lâu, sau cùng, với rất nhiều nỗ lực và dũng khí, cô tự trấn an mình rồi cầm chiếc điện thoại lên, vuốt màn hình và gõ vào biểu tượng 'Tin nhắn'. Những ngón tay mềm mại lướt nhẹ trên màn hình của chiếc điện thoại và chỉ dừng lại khi điện thoại báo đã đến cuối menu tin nhắn – đó là tin nhắn của một chàng trai với cái tên nghe thật hay - Lâm Giang.