Editor: Wave Literature
Ngay khi nói ra những lời đó xong, Lăng Nộ An đùng đùng quay lưng bỏ đi mất.
Nhìn bóng lưng cô ngày một xa thì Hạ Điền Điền hạ giọng, lẩm bẩm, "Không hiểu vì sao, mình luôn cảm thấy đã có điều gì xảy ra trong quá khứ của An An. Cô ấy thường lảng tránh, nếu không muốn nói là rất kháng cự mỗi khi chúng mình nói đến vấn đề tình cảm."
Giang Nguyệt: "Phải. Chúng mình đã thắc mắc với cậu ấy về điều đó, cậu nhớ chứ? Nhưng cậu ấy đã từ chối trả lời chúng ta, thậm chí còn phát điên lên vì nó nữa."
Cuối cùng Thi Yến cũng cạn sạch chai hồng trà của cô. Cô ngó nghiêng chiếc thùng rác gần đó rồi lên tiếng, "Nếu Nộ An không muốn nhắc đến nó, thì chúng ta cũng đừng nên tạo áp lực cho cậu ấy. Ai cũng có những thứ muốn giấu cho riêng mình và không muốn để người khác biết được. Với tư cách là bạn bè, chúng ta không nên bàn tán về những mối quan hệ của cậu ấy."
Giang Nguyệt gật gù ra hiệu đồng ý, "Ừ ừ ừ, mình đồng ý với những lời của Yến Yến."
Hạ Điền Điền: "Vậy thì, chúng ta sẽ đi ăn món mì tương đen ưa thích của Nộ An tối nay chứ?"
Thi Yến một giây trước còn ra vẻ nghiêm túc giảng giải nhưng khi vừa nghe đến đồ ăn thì sắc mặt cô liền thay đổi. Đôi mắt cô ngay tức thì cong lên thành hình vầng trăng khuyết xinh đẹp. Cô gật đầu kịch liệt, "Ý kiến thật tuyệt vời!"
...
Họ chưa kịp đi ăn mì tương đen thì bị đại diện lớp giữ lại. Cậu ta đưa mẫu đơn đến phòng ký túc của họ, hướng dẫn nhưng kèm đó là ép buộc họ đăng ký các hạng mục thi đấu trong Đại hội thể thao tháng tới.
Vì đơn giản là có quá nhiều sinh viên từ chối không tham gia Đại hội Thể thao, nên thậm chí đại diện lớp còn giả vờ tỏ ra đáng thương để làm mủi lòng các cô gái và nhấn mạnh việc mỗi phòng ký túc xá ít nhất phải đăng ký bốn hạng mục thi đấu.
Lăng Nộ An chọn môn bơi lội còn Hạ Điền Điền thì chọn nhảy xa và Giang Nguyệt quyết định tham gia vào đội cổ vũ.
Thi Yến lúc trước dự định sẽ tham gia môn thể thao thuộc sở trường của cô, nhảy cao. Nhưng để đạt đủ chỉ tiêu ở mỗi hạng mục thì cô đành phải tham gia dự thi chạy đua ngắn 100 mét thay cho Giang Nguyệt.
Sau khi tạm biệt đại diện lớp thì nhanh chóng Thi Yến với các bạn cùng phòng tìm đường đến nhà hàng ăn mì tương đen gần trường. Cuộc hành trình đấy kéo dài khoảng hai mươi phút.
Trên đường đi đến nhà hàng thì tình cờ Thi Yến gặp lại Tần Nhất Nhiên một lần nữa.
Lần này, cô ta không đi một mình. Xung quanh cô là những người đàn ông đang mặc trên mình bộ quần áo làm người ta liên tưởng đến đám du côn đầu đường xó chợ. Trong số họ còn có một người đàn ông làn da sẫm màu, thậm chí trên cánh tay anh ta còn có một hình xăm trông thật đáng sợ.
Chỉ sau khi họ cách xa Tần Nhất Nhiên một đoạn thì Giang Nguyệt mới dám lên tiếng, "Không phải thường ngày Tần Nhất Nhiên xem thường đám người này lắm sao? Tại sao bây giờ cô ta lại đi với họ nhỉ?
Hạ Điền Điền: "Mình không biết, nhưng những người đàn ông này nhìn qua chắc chắn không phải là loại người đàng hoàng. Có thể họ là sinh viên trường chúng mình, nhưng họ ít khi đi học và thường dành cả ngày để lê la khắp đường phố. Thực tế, mình nghe nói rằng họ thường tụ tập đánh nhau với mấy người ở quán cà phê internet gần trường học của chúng mình đấy."
Lăng Nộ An: "Không phải sau những gì xảy ra trên diễn đàn của trường thì cô ta đã trở thành một con người khác đấy chứ?"
...
Khi họ cùng nhau ăn xong món mì tương đen thì trời cũng đã khuya. Đường phố cũng đã lên đèn, những vì sao xa xăm thoắt ẩn thoắt hiện sau đám mây đen."
Hạ Điền Điền và Lăng Nộ An muốn ghé qua siêu thị gần đó để mua sắm vài thứ, Giang Nguyệt thì muốn ngó qua các tạp chí thời trang mới nhất trong hiệu sách, và Thi Yến lại muốn cắm rễ yên vị trong thư viện trường để hoàn thành vài đề cương môn học.
Vì vậy sau khi rời nhà hàng, bốn người họ quyết định chia tay nhau.
Khi Thi Yến vừa bước đến gần cổng trường học thì cô gặp lại Tần Nhất Nhiên một lần nữa, lần thứ ba trong ngày.
Cô ta vẫn đang ở cùng đám sinh viên nam giống du côn kia. Rất có thể họ vừa mới ăn tối xong và đang trên đường đi tới quán cà phê internet.
Tuy nhiên, trước khi đám người họ rời đi, Tần Nhất Nhiên đã để ý đến sự xuất hiện của Thi Yến. Cô ghé tai người đàn ông cao nhất trong đám và thì thầm gì đấy. Sau đó, cả đám đột nhiên tiến về phía Thi Yến. Một trong số họ thậm chí bắt đầu huýt sáo.
Không quan tâm đến đám người đấy, Thi Yến vội vã bước chân về phía cổng trường.
Nhưng ngay khi cô chuẩn bị bước vào thì đột nhiên một đám đàn ông ở đâu xông ra chặn đường cô.
Đó là những người đàn ông đang đi chơi với Tần Nhất Nhiên.
Thi Yến dịch sang một bên để tránh họ, nhưng những người đàn ông đấy cũng bắt chước, di chuyển theo hướng cô.
Không còn lựa chọn nào khác nên cô đành phải lên tiếng, "Này bạn học, làm phiền các anh có thể nhường đường cho tôi được không?"
~(~o ̄3 ̄)~