Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em

Chương 82: Đại Ma Vương đang đến tháng (2)




Sau khi lấy lại được hơi thở ổn định như bình thường thì Lâm Giang cố gắng tỏ ra bình thản nhất có thể. Anh vừa chậm rãi bước vào phòng bệnh vừa nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ để giải thích cho sự xuất hiện bất thường của mình ở đây, "Đại Ma Vương đang tới tháng."

"Đại Ma Vương sao?" Lâm lão gia nhíu mày. "Ý cháu là ông Trương ấy à? Không phải ông ấy là một nam lão sư sao?"

À…

Lâm Giang nghẹn lời trong 2 giây rồi rất điềm nhiên mà đáp một tiếng "Ồ". "Cháu nói thiếu một từ. Vợ. Là vợ của ông ấy mới đúng."

"Vậy sao…" Lâm lão gia mắt nhắm mắt mở mà cho qua lời giải thích lủng củng của anh, trong đầu không thể nào đem hình ảnh của "Đại Ma vương" mà Lâm Giang vừa nhắc đến hợp nhất với giáo sư Trương, cái người đang chuẩn bị bước sang độ tuổi 60 vào năm nay. Nếu vợ của ông ta vẫn đang phải chịu đựng cơn đau do đến tháng thì chắc chắc là khoảng cách tuổi tác giữa hai người có hơi lớn một chút. Vì thế, ông nói thêm, "…Có vẻ như vợ của giáo sư Trương còn khá là trẻ đấy nhỉ?"

Lâm Giang im lặng quay mặt sang hướng khác, cố gắng che giấu đôi môi đang co giật kịch liệt của anh.

Lâm lão gia cũng không thèm phí thời gian để ý tới đứa cháu trai kỳ quái này nữa mà quay sang hỏi thăm Thi Yến, " Yến Yến, sao cháu vẫn còn đứng đó mãi thế? Đến đây rồi ngồi xuống đi chứ."

Hai tiếng "Yến Yến" đầy thân thiết của Lâm lão gia như một cây roi mảnh bất ngờ quật trúng lưng Lâm Giang khiến anh ta ngay lập tức đứng thẳng lại.

Trái lại với phản ứng căng thẳng đến tột độ của Lâm Giang, Thi Yến rất lễ độ chào lại Lâm lão gia rồi nghe lời ông đi về phía giường bệnh.

"Yến Yến, hôm nay có chuyện gì mà cháu lại đến đây thế?" Giọng nói của Lâm khi nói chuyện với cô vẫn thân thiết và gần gũi như mọi khi.

Nhưng đối với Lâm Giang mà nói, giọng nói đầy thân thiết ấy ở thời điểm này lại chẳng khác gì tiếng đếm ngược thời gian của một quả bom nổ chậm cả.

Trước khi Thi Yến kịp lên tiếng Lâm Giang đã lớn tiếng chen vào cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, "Thi Yến, chiều nay cô không cần lên lớp à?"

Thi Yến đang định trả lời câu hỏi của ông Lâm thì bị Lâm Giang vô cớ cắt ngang khiến cô sửng sốt đến đứng hình không thốt nên lời.

A-anh ấy đang chủ động bắt chuyện với cô đấy à? Sau ngần ấy năm thì đây là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với cô đấy...

Thi Yến choáng váng mất 2 giây trước khi ném về phía Lâm Giang một ánh mắt đầy hoài nghi.

Cô không trực tiếp đáp lời anh mà chỉ đơn giản khẽ gật đầu.

Cho rằng anh sẽ ngừng cuộc trò chuyện với cô tại đây và làm gì đó khác, Thi Yến lại đem sự chú ý của mình hướng về phía ông Lâm.

Nhưng ngoài ý muốn của cô, giọng nói thản nhiên của Lâm Giang lại một lần nữa vang lên, "Cô ăn cơm chưa?"

Đôi mắt đen láy của Thi Yến khó hiểu mà đảo qua trên dưới Lâm Giang vài lượt rồi cô do dự gật đầu.

"Tôi… ăn rồi."

"Cô ăn gì vậy?"

Chuyện này… Anh ấy đang cố gắng tiếp tục cuộc trò chuyện đầy ngượng nghịu này với cô đấy à?

Thi Yến chớp chớp đôi mắt to tròn của cô vài lần rồi trả lời, "Thịt băm xá xíu, thịt kho Đông Pha, cá Tứ Xuyên, trứng vân trà, một bát cơm và một bát súp ngô sườn heo…"

Anh chỉ muốn đánh lạc hướng thôi mà, cô có cần thiết phải trả lời một cách nghiêm túc đến như thế không cơ chứ?

Nhưng ai mà có thể tưởng tượng được rằng Thi Yến lại có thể là một kẻ tham ăn đến vậy cơ chứ? Thậm chí cô còn có thể ăn nhiều hơn cả mình nữa… Cái cơ thể nhỏ bé đó mà cũng có thể che giấu được một tâm hồn ăn uống to lớn tới đáng kinh ngạc như vậy- thật đúng là không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài được mà!

Trong khi tâm trí Lâm Giang vẫn đang lơ đễnh vào chuyện đó thì Thi Yến đã chuyển sự chú ý về lại ông Lâm, "Lâm lão gia, ông - "

Thi Yến vừa mới mở miệng thì lại một tiếng rít inh tai nhức óc lại bất ngờ vang lên.

Thứ âm thanh ấy được tạo thành từ phần chân của một chiếc ghế đang bị ai đó kéo lê trên mặt đất…

Tiếp đó, chiếc ghế đen đủi ấy được đặt ngay phía sau lưng Thi Yến.

Trước khi cô kịp nhận thức được chuyện gì vừa mới xảy ra thì cái kẻ vốn dĩ rất trầm lặng kia lại lần nữa lên tiếng, "Ngồi đi."

Được chú ý một cách đột ngột thế này khiến Thi Yến có chút hoang mang, cô nhìn chằm chằm vào chiếc ghế đó rồi lại nhìn lên Lâm Giang mà không dám ngồi xuống.

"Cô thấy nó bẩn à? Vậy để tôi giúp cô lau ghế nhé…" Lâm Giang vừa nói vừa thực sự với lấy một tờ giấy lau.

"Không, không, ý tôi không phải thế." Thi Yến hoảng hốt lắc đầu kịch liệt trước khi hoảng sợ ngồi xuống theo ý anh.