Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em

Chương 245: Tôi sẽ lắng nghe bất kì ý kiến nào từ ông (1)




Editor: Wave Literature

Với suy nghĩ này trong đầu, Lâm Giang không ngần ngại lấy ví của Thi Yến và ném nó xuống dưới ghế sau.

Anh thận trọng kiểm tra hết lần này đến lần khác để đảm bảo rằng cô không thể tìm thấy chiếc ví, sau đó Lâm Giang quay xe sang bên phía Thi Yến và mở khóa cửa xe.

Thi Yến lên xe, còn Lâm Giang thì vẫn thản nhiên lái xe đến lối vào nhà hàng.

Sau khi đỗ xe an toàn tại chỗ, Lâm Giang đợi Thi Yến xuống xe rồi anh mới tháo dây an toàn và xuống sau.

Vừa bước vào nhà hàng, họ được một cô hầu bàn nhanh nhẹn dẫn đến một cái bàn trống. Trong lúc đến đó, Lâm Giang không thể không chú ý đến hai mã QR ở hai bên tường, một mã dành cho AliPay và một mã khác dành cho WeChat Pay... Nhà hàng này có tài trợ AliPay và WeChat Pay đúng không?

Vì vậy, mặc dù mình đã giấu ví của cô ấy, nhưng chẳng có nghĩa lý gì cả? Đáng ra mình thực sự nên giấu điện thoại của Thi Yến mới phải?

... Tại sao xã hội lại cải tiến nhanh như vậy chứ?

Lâm Giang thong dong kéo ghế ra và ngồi xuống, mắt không quên liếc nhìn về phía điện thoại của Thi Yến.

Anh và Thi Yến ngồi đối diện với nhau nên Lâm Giang có thể dễ dàng nhìn thấy thanh chỉ pin ở góc bên phải trên màn hình điện thoại Thi Yến đang nhấp nháy màu đỏ.

Điều này có nghĩa là điện thoại của cô ấy sắp hết pin rồi...
Lâm Giang hạ mắt xuống và làm một phép tính nhanh nhẹn trước khi anh ta vẫy gọi một cô hầu bàn và lãnh đạm nói, "Chúng tôi muốn gọi món ngay bây giờ."

Cô bồi bàn đưa thực đơn cho anh kèm theo một nụ cười thân thiện: "Được ạ, thưa anh!"

Lâm Giang cầm lấy thực đơn, nhưng ngay sau đó anh đưa nó cho Thi Yến và nói: "Em gọi món đi. Tôi ăn gì cũng được."

Thi Yến cũng không được tự nhiên, thoải mái cho lắm, cô bắt đầu gọi một vài món ăn. Thỉnh thoảng, cô lại quay sang Lâm Giang và hỏi, "Món này có được không?"

Lâm Giang chỉ thờ ơ gật đầu. Nhưng trong khi Thi Yến đang bận gọi món, anh đột nhiên rút điện thoại ra, truy cập vào WeChat của mình, tìm tên của Hạ Thương Chu và gửi cho anh ta một [?]. Sau đó, anh đặt điện thoại lên bàn và tiếp tục quan sát Thi Yến gọi món.

Khoảng một phút sau, điện thoại của Lâm Giang rung lên. Hạ Thương Chu vừa gửi tin nhắn đến: [Ông chủ, có chuyện gì vậy?]

Thay vì trả lời tin nhắn của Hạ Thương Chu, Lâm Giang chọn gọi cho anh ta. Đồng thời, anh chỉ tay vào điện thoại, ra hiệu cho Thi Yến rằng anh cần nhận cuộc gọi.Lâm Giang nhanh chóng nối máy được với Hạ Thương Chu. Lâm Giang hoàn toàn bỏ ngoài tai những điều Hạ Thương Chu lải nhải. Lâm Giang ngẫu nhiên nói, "Ông Hạ, rất hân hạnh được trò chuyện với ông."

Đầu đây bên kia thì lại im lặng trong ba giây, sau đó một giọng nói run rẩy của Hạ Thương Chu vang lên: "Ông chủ, hình như cậu đã bấm nhầm số rồi đúng không?"

Không quan tâm đến những lời của Hạ Thương Chu, Lâm Giang vẫn tiếp tục, "Ông Hạ, ông có tiện khi nói chuyện bây giờ không?"

Lúc này, giọng nói của Hạ Thương Chu không còn run rẩy nữa, mà trở nên sợ sệt, "Ông chủ, tôi rất sẵn lòng! Nếu cậu muốn, hãy thoải mái yêu cầu tôi làm bất cứ điều gì, đừng gọi tôi là ông Hạ nữa có được không!"

Lâm Giang: "Rất tốt. Tôi vừa đọc tin nhắn ông gửi cho tôi, dường như ông có một số ý kiến muốn nói với tôi đúng không..."

Hạ Thương Chu: "Không, tôi khẳng định là không có! Tôi không có bất kì ý kiến gì về cậu cả! Ông chủ, cậu là bầu trời của tôi, là trái đất của tôi và là không khí của tôi! Làm thế nào tôi có thể có bất kỳ ý kiến nào về cậu được chứ..."

Lâm Giang: "Trò chuyện qua tin nhắn thế này thật là bất tiện, nếu ông không phiền, chúng ta hãy thảo luận về vấn đề này qua gọi điện thoại nhé! Chúng ta sẽ dễ dàng hơn trong việc đưa ra quan điểm của mình, tự do thể hiện quan điểm cá nhân... "

Hạ Thương Chu: "Papa ơi, con sai rồi! Con không nên bí mật bán hai chai Lúa Mạch cho hàng xóm của chúng ta và dùng tiền đó để mua cổ vịt…"

Lâm Giang: "Đừng lo lắng! Tôi sẽ lắng nghe bất kì ý kiến nào từ ông. Ông hãy nói thoải mái đi..."

Hạ Thương Chu: "Được rồi, papa ơi. Con thừa nhận mình sai. Con đã bán hai mươi chai chứ không phải là hai chai. Chính Lục Bôn Lai là người nghĩ ra ý tưởng này, con chỉ là đồng phạm mà thôi..."