Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em

Chương 160: Chiêm ngưỡng thành quả chiến thắng (2)




Editor: Wave Literature

"Làm sao tôi biết được? Tôi trông giống có thể đọc được suy nghĩ của ông chủ chúng ta lắm sao?"

"Những lúc thế này tôi lại thực sự ghen tỵ với Long Châu Vĩ đấy. Cậu ta thật may mắn khi chuyển ra ngoài lúc ông chủ đến. Tôi phải sớm tỏ tình với bà nội của cậu để có thể thoát khỏi móng vuốt quái quỷ của ông chủ!"

"Đồ khốn, cậu mới là cháu nội của tôi!"

"Cháu trai, đây là cách mà cháu nói chuyện với ông nội của cháu ư?"

"..."

Cặp đôi cãi tay đôi một thời gian khá lâu. Rốt cuộc, họ mới nhận ra mình đã đi quá xa đề tài cũ. Vì vậy, họ nhanh chóng trở lại vấn đề vừa nãy.

"Nếu chúng ta cứ để ông chủ nằm trong trạng thái tồi tệ như vậy thì chúng ta cũng sẽ không yên ổn được. Làm thế nào mà đêm này có thể ngủ cạnh sông băng chứ. Nhanh lên và nghĩ ra cách để làm nhẹ bầu không khí này đi!"

"Đừng giục tôi! Tại sao cậu không tự nghĩ ra điều gì..."

Cặp đôi tranh cãi nhau một lúc lâu. Sau đó, Hạ Thương Chu đột nhiên hắng giọng hỏi: "Ông chủ, hôm nay không phải là sinh nhật của học muội bé nhỏ sao? Cậu có định tặng quà cho cô ấy không?"

Như thể không nghe thấy tiếng của Hạ Thương Chu; Tốc độ đánh máy của Lâm Giang trên bàn phím vẫn không dừng lại. Tuy nhiên, từ một góc nghiêng thì người ta có thể nhìn thấy rõ sự lạnh lùng đang lan tỏa trên khuôn mặt anh ngày một nhiều hơn.

Lục Bôn Lai ho hai tiếng. Anh can đảm tiếp tục bắt chuyện, "Đúng vậy. Có sinh nhật nào được tổ chức mà lại không có quà chứ. Ông chủ, cậu đã nghĩ ra món quà để tặng cho học muội bé nhỏ chưa?"

Lâm Giang dường như vẫn rất mải mê với công việc của mình. Vì vậy ngoài việc thỉnh thoảng cau mày suy ngẫm thì anh không đưa ra một lời hồi đáp nào cho hai người đang ngồi ở đằng kia.

"Cậu còn phải hỏi nữa sao? Những cô gái thường thích túi xách, quần áo, mỹ phẩm, những thứ tương tự như vậy..." Hạ Thương Chu nói khi trộm nhìn Lâm Giang. Nhận thấy tốc độ đánh máy của người kia đã có chút chậm lại, anh ta bắn một câu "Có hy vọng rồi" về phía Lục Bôn Lai. Rồi anh cao giọng tiếp túc, "...Trong bất kỳ trường hợp nào, cứ chọn món đồ đắt tiền nhất! Chân lý ấy không bao giờ sai!"

Nắm bắt được tín hiệu của Hạ Thương Chu, Lục Bôn Lai vội vàng nói thêm, "Thật nông cạn! Một món quà ý nghĩa không phải dựa vào giá tiền của nó mà là dựa vào sự chân thành của người tặng! Khi tặng quà cho ai đó, cậu nên suy xét tặng món quà mà họ thích. Nếu người ta không thích món quà đó, thì dù có đắt thế nào món quà cũng trở nên vô nghĩa. Nhưng nếu đó là thứ người ta thích, thì ngay cả khi nó chỉ đáng giá một nhân dân tệ, cô ấy vẫn sẽ xem nó như một báu vật vô giá."

Lúc này, Lâm Giang đột ngột đứng bật dậy, đá ghế sang một bên và bỏ ra ngoài ban công.

Lục Bôn Lai theo bản năng lấy hai tay che miệng lại. Anh ta quay sang nhìn Hạ Thương Chu. Sau đó, cả hai đều lắc đầu, tỏ rõ sự hoang mang.

...

Khác hẳn với sự hỗn loạn do màn tỏ tình mà tên Hàn Giang gây ra trước đó, hai tòa nhà ký túc xá và sân bóng ngay lúc này yên tĩnh đến lạ thường. 

Mặc cho những cơn mát lạnh của cơn gió đêm lùa đến thì Lâm Giang vẫn cảm thấy trái tim mình càng ngày càng ngột ngạt.

Trong thâm tâm anh biết rõ sự khó chịu này không phải xuất phát từ màn tỏ tình của Hàn Giang mà là xuất phát từ sự ngờ nghệch của mình.

Hôm nay là sinh nhật của Yến ngốc. Vậy mà trước khi có sự xuất hiện tên Hàn Giang náo loạn khủng khiếp kia, trước khi có màn tỏ tình kia, anh hoàn toàn không hề biết gì về nó.

Lục Bôn Lai nói đúng. Ý nghĩa của một món quà không nằm ở giá tiền của nó mà nằm ở sự chân thành của người tặng. Và liệu người đó có thích hay không... Nhưng ngoài những dòng liệt kê [Chanh dây, sơn trà, dưa hấu, dứa, lựu] và [ Khoai tây chiên, vịt nướng, trà sữa, kem (vani)] anh đã ghi lại trong điện thoại, thì anh không hề nảy ra ý tưởng nào khác.

Mình không biết mình nên tặng quà gì cho cô ấy nhân dịp sinh nhật.

Khi nghĩ về điều này, Lâm Giang thở dài. Anh rút điện thoại ra và gõ những từ sau vào công cụ tìm kiếm: [ Mình nên tặng gì cho một cô gái vào ngày sinh nhật?]

Anh đã nhận được một loạt những câu trả lời trọn vẹn.

Có phải ngày nay cộng đồng mạng không đáng tin cậy?

Lâm Giang nhíu màu khinh bỉ. Anh không còn cách nào khác ngoài việc cầu cứu người phụ nữ duy nhất trong đời anh để xin lời khuyên.