Thanh Xuân Này Có Cậu

Chương 4




Tôi chẳng buồn trả lời nó, như thể nước mắt tôi đang dồn nén vào trong làm nó đè nặng lên cơ thể tôi vậy, mệt mỏi và không thể thở được. Nó thấy tôi thế thì có vẻ hết hứng chọc tôi mà lặng lẽ ngồi sau lưng nhìn tôi, đôi lúc lại lấy tay chọt chọt hỏi tôi ổn hơn chưa. Tôi thì cứ im lặng mà gục xuống bàn, trong lòng không thể ngừng nghĩ tới con điểm tệ cùng cực đó...

*Reng Reng*

"Mày ăn gì không, sẵn tao mua cho chứ cứ nằm đó mãi không giúp được gì đâu"

"Không cần, tao chỉ là muốn nằm một chút, tao ổn nên đi đi"

"..."

Bọn bạn tôi cũng bất lực mà rời đi, có vẻ cũng muốn để tôi một mình cho ổn định tâm trạng đôi chút.

"Uống đi"

Bỗng nhiên tên đó từ đâu chui ra rồi đưa hộp sữa milo cho tôi. Tôi khá sững sốt đấy, một thằng như nó mà lại khi không mua sữa cho tôi?

"!? Nay bị dở hơi à?"

"Thấy mày buồn nên tao mua cho, coi như công chỉ tao bài đi."

"..."

"Không cần, mày cầm đi. Lỡ mày bỏ gì vô sao tao biết được?"

"Đe'o uống thì thôi"

Nó dựt lại hộp sữa rồi quay về bàn luôn. Người gì hống hách vcl, tôi mà nhận hộp sữa lỡ ôm bụng trong toilet thì ai đền bù cho tôi được? Dù thế thì nghĩ lại hành động của nó sớm giờ cũng có chút dễ thương, coi bộ cũng ra dáng nam nhi chút rồi.

"Ê tao có mang bài Uno này, chơi không?"

"Cũng được"

Thôi thì chơi vài ván để quên sự đời chứ ngồi suy hoài cũng chán.

Đang ngồi chơi thì bỗng có người đứng sau lưng tôi mà nói

"Đây, đánh con này là chỉ có nước thắng, tin tao."

"Kiệt, mày muốn chơi thì nói chứ ai cho mày chơi chỉ cho nó? Ăn gian quá đấy!"

Tấn Kiệt, bạn thân của Đức Vũ, nếu so sắc thì nó cũng một 9 một 10 với tên Đức Vũ nhưng nói về học thì ăn đứt! Người gì tài sắc có đủ nhưng đức thì không nhé, nó cũng là một tên chẳng tốt lành gì mấy, nó mà biết ai thích mình thì đều tiếp cận rồi trao cho người ta đủ hy vọng thì vứt bỏ. Nói chung trước tôi cũng mê nó nhưng giờ thì có cdb nhé!!

"Tao không có hứng thú, nhìn con khờ này chơi khó chịu quá mới chỉ nó vài nước"

"Khờ kệ cụ tao, ai mượn mày xía vô xong nói như thật vậy?"

Thấy tôi cũng có chút tức giận rồi nên nó nhún nhẹ vai rồi rời đi. Cmn đúng bạn bè thằng thì chó đội lốt người, thằng thì loài cầy giả loài người, như nhau cả.

...

Đang hăng máu vì sau 7749 trận thua cuối cùng trận này bài tôi đã đẹp xuất sắc, thì bỗng nhiên một cục giấy được bắn từ đâu cùng lực không hề nhẹ bay vào đầu tôi. Vốn trong người đang tức cùng với việc sắp thắng mà bị làm phiền tôi bùng nổ, lập tức phi vở vô đứa vừa bắn cái giấy đó vô đầu bổn cô nương!!

"Ây- Ném trượt rồi nhé, hâhhah"

"Tch- Rốt cuộc tao làm gì sai với mày mà mày suốt ngày gây chuyện với tao vậy Đức Vũ?"

"Do mày đần!!"

Nó vừa nói liền chạy vội ra ngoài, mày nghĩ thoát được tao chắc? Tôi gồng cơ đ*t hít cơ mông, dồn hết nội công dí mặt l*n nó khắp sân trường

"D*ma mày thằng l*n tao mà túm được cổ mày, tao không đánh chết cụ mày tao không phải Thanh Hạ!!"

"Haha trêu tý căng thế. Mày giỏi thử dí được tao xem mà oai mồm ghê thế?"

"Mày thử đứng lại xem tao có nhét dép vào mồm mày không thằng cho'?"

Dứt lời tôi đột ngột dừng lại, ừ nhỉ tôi có dép mà ta, sao đầu óc dạo này ngu đi thế không biết!! Tôi cầm chiếc dép lên mà dùng hết sức lực chọi thẳng vào đầu nó. Nó ăn thần long dép mà té, tôi cũng vì thế mà nhanh chóng bắt kịp và tóm cổ nó. Tôi nở nụ cười yêu thương mà bảo nó

"À há! Chết con m.ẹ mày với tao rồi!"

...