Thanh Xuân - Năm Ấy Cậu Và Tôi

Chương 9: Hai chữ bạn thân




Cả trưa hôm đó tôi chỉ nằm canh điện thoại chờ Phong rep lại nhưng xem ra cậu ta chỉ seen thôi

Xem mà đéo rep

Chảnh vẫn hoàn chảnh

**********

Có người làm bạn cảm động bao nhiêu lần bạn vẫn không yêu

Lại có người chỉ trao cho bạn ánh nhìn, bạn lại muốn trao cả trái tim cho họ

Bạn không sai

Yêu ấy mà, quan trọng là đúng người hay không thôi

Tình bạn thuần khiết giữa nam và nữ chỉ tồn tại khi một bên thề chết không thổ lộ, một bên giả vờ như không biết...

**********

Tôi và Nam là bạn thân

Chữ "thân" ấy dường như chẳng đủ để nói nên mối quan hệ phức tạp giữa chúng tôi

Còn nhớ học kì 2 năm lớp 10

Khi đó chúng tôi đã chơi với nhau một thời gian khá dài

Khoảng thời gian đó là đủ để chúng tôi hiểu thấu nhau

Dường như vẫn còn một bức vách vô hình chia rẽ chúng tôi

Có một điều gì đó trong con người Nam mà tôi chẳng thể nhìn thấu

Là bạn thì... không thể yêu

Cuối học kì 2 năm lớp 10

Một anh học chuyên Toán mà tôi quen hồi kì 1 có viết thư thổ lộ

Ấy thế mà khi tôi biết tin là lúc anh ấy qua Mĩ du học

Bức thư thổ lộ đó đã nằm trọn trong thùng rác nhà hắn

Con người hắn đúng là không bình thường

Bức thư đó là của tôi, tôi còn chưa đọc ấy vậy mà hắn đã xé

Tôi giận hắn không phải vì bị mất đi một cơ hội thoát ế

Tôi giận vì tại sao hắn không cho tôi biết anh ấy sắp đi du học?

Có thể anh ấy sẽ đi mãi không về

Một cơ hội chào tạm biệt hắn cũng không cho tôi

" PHẠM HOÀNG NAM! CẬU LÀ BẠN CHỨ KHÔNG PHẢI BỐ TÔI "

Tôi đã hét vào mặt hắn như vậy sau khi biết mình bị chơi xỏ

Hắn bình thản nói như mình không làm gì sai

" Cậu hét cái gì? Tôi chưa có bạn gái, cậu dám có bạn trai sao? "

À vâng, cậu thì kinh rồi!

Làm ơn có bạn gái nhanh lên để tôi tán Phong

Thật là mệt mỏi

Lại là một buổi chiều dài với 2 môn mang tên Toán - Anh

Tiếng mẹ đẻ còn chưa nói sõi mà bày đặt Anh với iếc

Nói đùa chứ crush tôi ăn gì mà học giỏi thế

Ước mơ sương sương đầu năm chỉ là ngồi cạnh một đứa học giỏi như crush

Đang mơ mộng về điểm số cao vút bỗng...

" Ê... Tối học thêm nhà thầy không? " Hắn hỏi tôi

Vãi cả chưởng, mới đầu năm đã học thêm?

Hắn bị ấm đầu hay gì

" Không!... Ủa mà học thêm môn gì? "

" Óc chó là có thật " Hắn nhìn tôi rồi lắc đầu

Đậu má! Bạn bè với nhau mà hắn có thể nói thế về tôi à?

Cậu xem cậu giỏi hơn ai?

Khi nào bằng 1 phần 100 của Phong rồi lên mặt nhé!

Tớ chờ ^^

" Nhưng mà học gì? " Tôi vẫn thắc mắc

" Thầy chủ nhiệm cậu dạy môn gì? "

" Toán " Tôi đáp

" Thì thế "

À, ra là học toán

Vậy dẹp mẹ đi

Tôi dốt toán bỏ mẹ

Vác mặt đi học thêm để bọn nó cười vào mặt cho à?

" Phong cũng học đấy " Hắn nhìn ra cửa sổ rồi lên tiếng

What? Phong cũng học?

Vậy để tôi nghĩ lại

Có nên đi hay là không đây?

Khó nghĩ quá

Thôi được rồi, tôi sẽ đi học. Đi học vì tương lai ^-^

" Nghĩ lại thì tôi thấy... " Tôi chưa kịp nói hết câu hắn đã xen vào

" Tôi biết là cậu cũng đi rồi " Nam lên tiếng rồi đi ra ngoài

Trước sự vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt Vi là sự chua chát trong lòng Nam

Bản thân cậu cũng hiểu rõ là bạn không thể yêu

Cậu không phủ nhận cậu có tình cảm đặc biệt với Vi

Một người con gái mấy năm qua chỉ biết tới cậu thì giờ lại vì đứa con trai khác mà cười hạnh phúc

Lòng tự trọng không cho phép Nam làm điều đó

Nhưng biết sao được... cậu lỡ thích Vi rồi

" Vũ Thanh Phong! Tôi chờ cậu lâu rồi "