Thanh Xuân - Năm Ấy Cậu Và Tôi

Chương 15: Gia đình?




Chúng tôi gặp gỡ nhau vào những tháng năm mà mỗi người đều rạng rỡ như bông hoa hướng dương

Người ta gọi đó là tuổi trẻ, có người gọi đó là giấc mơ, nhưng tôi lại gọi đó là thanh xuân

Dù sao tất cả đều công nhận rằng, đó là những quãng thời gian rực rỡ nhất, là kí ức đẹp đẽ nhất...

Thích một ai đó không thất nhiết phải trở thành người yêu

Có những lúc chỉ cần là bạn bè thế là đủ rồi

Chỉ có vậy mới có thể lâu dài

Tình bạn tiến một bước sẽ thành tình yêu nhưng lùi một bước chỉ còn là quá khứ...

Nam mỉm cười nhìn Vi

Cậu thầm nghĩ về mối quan hệ giữa hai người sau này

Cô sẽ chỉ là bạn thân

Chỉ là người cậu quan tâm nhất

Mà mãi sẽ chẳng tiến được xa

" Cho cậu 1 nửa không lại dỗi " Nam xé đôi cái bánh mì rồi đưa cho tôi một nửa

" Thôi đi, có gì mà dỗi chứ " Tôi trừng mắt nhưng vẫn nhận nửa bánh mì kia

Lúc này giữa hai người dường như vượt ngưỡng bạn thân nhưng ở một khía cạnh nào đó Vi và Nam vẫn muốn duy trì thứ tình cảm này

Tình đầu chớm nở chưa kịp nở hoa đã lụi tàn

Ranh giới tuy gần nhưng vẫn khó vượt qua

" Cậu là con gái cái kiểu gì đấy? Ăn với chả uống... " Hắn giơ tay vỗ nhẹ lên má tôi, vụn bánh mì từ từ rơi xuống

Đột nhiên tim tôi đập loạn mấy nhịp

Tự nhiên sao mà khó thở quá

Cảm giác này là sao?

Cứ kiểu như hắn là bố tôi vậy

" Này, đầu óc đâu rồi? Cậu để não rơi chỗ nào để tôi giúp cậu đi nhặt? " Hắn dúi đầu tôi xuống

Mịa nó, đang được chút cảm động vậy mà...

Tên này không lãng mạn gì cả

Cái kiểu này ế dai dẳng nha mài

Ánh dương chiếu sáng muôn vàn

Còn tôi và cậu đêm vàng thiếu sao

Tình cảm thời học sinh nhẹ thoảng qua như cơn gió giao mùa

Gió giao mùa chợt đến rồi lại vụt đi

Người bạn thương không thương bạn, đó là điều dễ hiểu

Quan trọng là bạn đón nhận điều đó ra sao

Hãy cứ cháy hết mình với tình cảm ngu ngốc đó

Thanh xuân này ủng hộ bạn!

" Nam! Tôi chưa nghe cậu kể về gia đình mình bao giờ, kể tôi nghe đi " Tôi vừa nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào miệng vừa hỏi

Quả thật là hắn chưa khi nào nói cho tôi nghe về gia đình

Lắm lúc cũng thắc mắc, muốn hỏi hắn mà lại quên béng, giờ đây đột nhiên chợt nhớ ra

Hắn hơi khựng lại, đôi môi đang cong cong chợt trùng xuống

" Gia đình? " Hắn hướng mắt ra cửa sổ, đôi mắt vô hồn không chút cảm xúc

Sao vậy? Lẽ nào không có gia đình? Lý nào lại thế

" Muốn nghe à? " Hắn ngay lập tức trở lại bộ dạng vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra, như thể sự thay đổi hồi nãy chưa từng có

Tôi ngay lập tức liền gật đầu

Hắn cười nhạt rồi bắt đầu câu chuyện của mình

" Khi tôi 5 tuổi, vào một ngày mưa, bố tôi dẫn về một người phụ nữ và một thằng nhóc tầm tuổi tôi, ông bảo tôi rằng đó là em trai tôi. Tôi ngu ngơ không hiểu gì cho tới khi lớn hơn. Năm tôi lên lớp 1, bố mẹ tôi ly hôn, cuộc sống gia đình tôi tan vỡ vì mẹ con cậu ta. Mẹ bỏ mặc tôi qua Mĩ sống chung với dì. 3 năm sau mẹ tôi vì uống thuốc ngủ quá liều mà qua đời. Khi ấy bà còn rất trẻ... bà đã bỏ lại tôi " Nam kể, giọng cậu ấy có chút gì nghẹn ngào và vong đọng âm hưởng của sự chua chát

Vẫn mãi là nụ cười ấy, nụ cười che dấu nỗi buồn bao năm qua

Nụ cười cô độc, nụ cười chấp nhận và cũng là nụ cười chứa đựng nhiều tổn thương

" Xin lỗi... Lẽ ra tôi không nên tò mò " Tôi hơi gượng khi đối diện với hắn

Hắn cười thành tiếng

" Con nhỏ này, cậu sao vậy? Cũng có làm sao đâu. Chuyện này cũng đã qua lâu lắm rồi "

Là hắn giỏi chịu đựng hay giỏi che dấu?

Tổn thương mà người khác đem lại cho hắn lại được hắn hóa giải bằng nụ cười cô đơn

Chắc hẳn hắn phải dũng cảm lắm

Dũng cảm chống chọi với thế giới rộng lớn ngoài kia

Dũng cảm đè nén cảm xúc của sự tổn thương...

" Người con trai mà cậu nói đến... "

" Bằng tuổi với tôi và cậu "

Chưa kịp để tôi hỏi xong hắn đã nhanh chóng trả lời

Chính bản thân tôi cũng không hiểu tại sao mình lại nhắc đến người mang đến bất hạnh cho hắn

Hắn thì trái ngược với tôi lúc này

Nét buồn bực, hờn rỗi chưa từng xuất hiện, hắn tự nhiên kể về câu chuyện gia đình mình như thể hắn không phải là nhân vật chính

" Bằng tuổi? Cậu ta tên gì? " Tôi lại tiếp tục không kịp nghĩ ngợi là hỏi hắn