Buổi tối, Hạ Ngọc trở về phòng sau khi ăn tối và vệ sinh cá nhân xong. Tối hôm nay cô có một cuộc họp quan trọng lên bài tập cô đã tranh thủ làm hết từ tiết tự học. Câu nào cô biết cô sẽ tự làm, không biết sẽ tự tìm hiểu hoặc hỏi Trương Diễm Diễm hay Vu Minh Đức chứ tuyệt nhiên không nói đến một câu với Lục Duy Tùng.
Lại nói đến tiết tự học, bầu không khí của buổi học hôm nay vô cùng quỷ dị. Rõ ràng trong phòng học đã bật hệ thống sưởi thế mà chẳng hiểu kiểu gì người trong lớp vẫn cứ thấy lạnh. Phỏng chừng là do cô bé mùa hạ hôm nay chẳng cười đùa với mọi người như trước nữa, đã vậy còn cho tảng băng bắc cực của lớp ăn nguyên một núi bơ lên mới khiến bầu không khí trở lên bức bách như vậy.
Mặc dù hai người vẫn ngồi cạnh nhau thật đấy nhưng cảm giác cứ như có một bức tường vô hình đang ngăn giữa hai người họ vậy.
Người bên này cố trèo qua nhưng người bên kia lại cứ đẩy xuống.
Trong mắt của Hạ Ngọc lúc này Lục Duy Tùng chẳng khác gì người dưng nước lã, điều này khiến mấy người ngoài cuộc nhìn thôi cũng thấy lo cho anh.
Mục Hạo Nhiên đã từng cảnh báo Lục Duy Tùng rằng:
“Lục Duy Tùng, anh hy vọng em sẽ suy nghĩ cho kỹ, đừng có khiến con bé tổn thương cũng đừng làm ra chuyện một chân đạp hai thuyền. Sợ rằng sau này em muốn hối hận cũng không có cơ hội đâu.”
Lục Duy Tùng anh không làm ra chuyện gì có lỗi với Hạ Ngọc cô cả. Nhưng mà cô hiểu lầm anh rồi, cũng không chịu nghe anh giải thích. Thật sự anh hối hận rồi! Giống như lời Mục Hạo Nhiên nói - anh không có cơ hội!
Một cô gái có thể sẵn lòng chạy theo bạn nhưng nếu trái tim bạn không giành cho cô ấy thì cô ấy chắc chắn sẽ buông tay. Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Người khác không rõ nhưng Hạ Ngọc là vế đầu tiên, là người nắm được thì cũng buông được.
Bầu không khí toát ra từ hai người khiến bầu không khi náo nhiệt xung quanh phải ngưng trệ. Mọi người đánh mắt nhìn nhau, thở cũng không dám thở mạnh, ngoại nhỡ trọc hai người họ giận, bản thân lại bị đem ra làm bao cát trút giận thì đau lắm. Dù là đau trong lòng hay đau về thể xác thì cũng đều là đau cả mà!
Không có sự huyên náo của mấy người Vu Minh Đức, lớp học hôm nay yên lặng đến lạ.
Đến lúc về Hạ Ngọc cũng đeo balo ra về trước, bàn tay Lục Duy Tùng vươn ra không trung muốn giữ cô lại nhưng bắt hụt. Đoạn, nhóm người Vu Minh Đức đang cười đùa cũng phải im bặt nhìn nhau mà chẳng biết phải làm sao. Hai người Dạ Khả Vân và Trương Diễm Diễm không biết hai người này sao lại chiến tranh lạnh nhưng vẫn ngơ ngác chạy theo Hạ Ngọc, đầu đầy dấu hỏi.
Người đi không ngoảnh lại, người ở không nhìn theo.
Khuôn mặt Lục Duy Tùng sa sầm đứng bất động ở đó, mãi đến khi Hạ Ngọc lên xe rời đi anh mới chầm chậm ngẩng đầu dậy.
Bỗng, Vu Minh Đức đứng cạnh phải thảng thốt khi nhìn vào mắt anh. Một người cao lãnh như Lục Duy Tùng mà cũng có lúc phải cúi đầu rơi nước mắt trong bất lực như vậy. Mắt anh đỏ au, trời lạnh khiến mắt anh càng đau rát, mắt anh ươn ướt như chú mèo đang khóc, dáng vẻ của một con hổ đã chẳng còn. Lần đầu tiên nhìn thấy, đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt mà!
“Mẹ ơi! Cậu ấy khóc rồi anh ơi!” - Vu Minh Đức như nhìn thấy sinh vật là, giọng nói run run không biết do vui mừng quá độ hay là sợ hãi mà níu lấy tay Mục Hạo Nhiên cảm thán.
Trong lúc bọn họ quay lưng lại bàn tán thì chẳng biết Lục Duy Tùng đã rời đi từ bao giờ. Mấy người bọn họ quay lại không thấy anh đâu bèn kéo nhau chạy ra ngoài. Ra đến cổng trường thì thấy hai cô gái kia cũng đang đứng dưới trạm xe bus nhìn bọn họ lắc đầu, ý là hai người họ cũng chẳng biết thế nào, Lục Duy Tùng thì đã không thấy đâu.
Trời cũng đã khuya, ai nấy cũng đều lần lượt lên xe trở về nhà.
Lúc bọn họ rời đi căn bản không để ý tới một người đang đứng trên tầng đã trứng kiến hết toàn bộ sự việc. Cô ta nở một nụ cười đắc ý, gọi điện thoại cho một người.
“Hạ Ngọc và Lục Duy Tùng đang chiến tranh lạnh rồi, theo tôi quan sát thì cô bé Hạ Ngọc này khá cứng đó, trong thời gian ngắn hai người họ không làm lành được đâu.”
Đầu dây bên kia vang lên một nụ cười quỷ dị, nghe có phần chói tai do đã sử dụng máy biến âm.
[Tốt! Rất tốt! Nếu hai người họ có chút rục rịch nào nữa thì báo cho tôi biết. Chuyện của hai người họ càng lớn thì chuyện bên tôi càng dễ làm.]
“Có cần tôi ra tay với hai người tiếp theo không?”
[Không cần, chỉ cần Hạ Ngọc và Lục Duy Tùng không còn như trước thì hai người họ sẽ tự động tách nhau ra. Cô phải hiểu rõ, nếu không có Hạ Ngọc và Lục Duy Tùng thì liệu hai người họ có gặp được nhau không?]
“Hiểu rồi, vậy tôi cúp trước đây.”
Người trên tầng cúp máy, cô ta hà hơi sưởi ấm tay cười khẩy một cái rồi quay người đi đến phía cầu thang bộ.
Lục Duy Tùng về nhà, anh không ăn gì mà chạy thẳng lên phòng mình, mở rèm cửa nhìn qua phòng đối diện. Phòng bên đó sáng đèn nhưng anh nhắn tin thì cô lại không trả lời.
Anh nhắn rất nhiều, cực kỳ nhiều. Mà anh nhắn nhiều như vậy Hạ Ngọc làm sao mà không biết cho được, cô biết hết nhưng mà không muốn để ý. Cô cắm sạc điện thoại ở trên phòng, ăn uống, vệ sinh cá nhân như chẳng hề biết có một người vẫn đang chờ đợi tin nhắn của mình.
Ngồi vào bàn học, trước khi đăng xuất khỏi nick Wechat hiện tại, cô mở phần tin nhắn với Lục Duy Tùng ra, không buồn đọc nội dung bên trên, khuôn mặt khi trở về thế nào thì giờ vẫn y nguyên như vậy. Ngón tay cô nhanh thoăn thoắt gõ ba chữ.
[-XY-: Đừng!]
[-XY-: Phiền!]
[-XY-: Mình!]
Sau đó thì cô thoát ra luôn, cảm tưởng như nán lại thêm một giây là thêm một phần khó chịu vậy.
Ngay khi đăng nhập nick Wechat công việc có tên là “Haj_NA” vào điện thoại thì có một cuộc họp video ở trên Wechat hiện lên, Hạ Ngọc hít sâu một hơi điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới tham gia vào cuộc trò chuyện.
“Chào mọi người ạ, chúc mọi người buổi tối vui vẻ.” - Hạ Ngọc nở một nụ cười công nghiệp vào ống kính.
[Biên kịch tiểu Hạ, buổi tối vui vẻ. Mọi người buổi tối vui vẻ.] - Lục Giật Thần lên tiếng.
Lý do mà Lục Giật Thần - bố của Lục Duy Tùng có mặt trong cuộc họp này chính là vì dự án phim chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của cô. Bên cạnh Lục Giật Thần còn có cả bố của cô là Hạ Thất Vũ cũng tham gia cuộc họp nhưng với vai trò là phó đạo diễn.
Hạ Ngọc lật một sấp tài liệu ra xem, tất cả đều là thông tin của các diễn viên trong đoàn phim và vai diễn mà họ thủ vai.
“Đạo diễn Lục, tình hình diễn viên thế nào rồi ạ? Không có gì thay đổi chứ?”
[Hôm nay là 24 tháng 12 rồi, tôi đã kiên lạc với James Lin, cậu ấy nói công việc bên Mĩ sắp xong, đang chuẩn bị để về nước rồi.] - Lục Giật Thần đáp lời cô.
Vì đang là lúc bàn chuyện công việc lên Hạ Ngọc và Lục Giật Thần đều vờ như không quen đối phương nên xưng hô có phần khách sáo.
“Vậy thống nhất sau khi nam chính về chúng ta sẽ có một cuộc họp mặt chính thức sau. Còn về kịch bản thì chúng ta cứ đợi tới cuộc họp đó rồi nghe thêm góp ý từ mọi người rồi sửa đổi, được chứ ạ?” - Hạ Ngọc lật qua cuốn kịch bản bên dưới tập hồ sơ diễn viên.
Cuốn kịch bản này do chính tay cô chắp bút, cô đã đọc đi đọc lại cả chục lần để tiến hành sửa đổi rồi. Hiện tại chỉ cần xem tình hình bên phía đạo diễn và diễn viên nữa thôi.
[Được.] - Lục Giật Thần vui vẻ tán thành.
“Phó đạo diễn Hạ, ông không có ý kiến gì chứ ạ?”
[Không có, ý kiến của tôi cũng giống mọi người.]
“Cảm ơn phó đạo diễn Hạ, đạo diễn Lục, mời tiếp tục chủ trì cuộc họp.”
Lục Giật Thần gật đầu xem như nhận được tín hiệu của Hạ Ngọc, ông lật tập tài liệu trong tay, tiếp tục chủ trì cuộc họp.
[Vậy về phía tạo hình, trang phục thì tổ tạo hình đã làm đến đâu rồi? Không có vấn đề gì chứ?] - Lục Giật Thần hỏi trưởng phòng tạo hình.
Tổ trưởng phòng tạo hình cúi đầu kiểm tra tài liệu ghi chép, qua vài ba phút mới trả lời.
[Vì bối cảnh phim là thời dân quốc lên trang phục có hơi khó tìm. May mắn là không nhiều đoàn phim thực hiện dự án liên quan đến bối cảnh dân quốc lên chúng ta cũng thuê được kha khá. Còn vài đạo cụ hay trang phục còn thiếu bên tôi đang đi hỏi rồi, nếu hai ba ngày nữa mà không thuê được thì chúng tôi sẽ tự làm. Đảm bảo không làm chậm trễ tiến trình của đoàn phim.]
[Được, còn phía dàn dựng thì sao?]
Hạ Ngọc đã hết việc lên tranh thủ lúc người của bên dàn dựng chưa trả lời cô bèn chủ động nói.
“Đạo diễn Lục, cháu còn việc cá nhân, nếu không còn chuyện gì nữa thì cháu xin cúp trước, mọi người cứ tiếp tục bàn đi ạ.”
[Được.]
Hạ Ngọc cúp máy sau đó lại nhắn tin cho một người có tên Wechat là “Ws.Rte hướng nội”.
[Haj_NA: Anh Ws.Rte gần đây vẫn khoẻ chứ?]
Tin nhắn gửi đi không lâu thì Ws.Rte đã phản hồi lại.
[Ws.Rte hướng nội: Vẫn khoẻ, có ý tưởng mới sao?]
[Haj_NA: Ừm hứm, anh rảnh chứ?]
[Ws.Rte hướng nội: Cũng không bận lắm, có thể sắp xếp thời gian được.]
[Ws.Rte hướng nội: Vẫn đưa thông tin như cũ thôi.]
[Haj_NA: Được.]
[Haj_NA: Tên truyện <Lưu Luyến>
Tác giả: Haj_NA
Nội dung thì như tên ấy, anh cứ vẽ kiểu gì cho ra cái cảm giác nam nữ chính còn yêu nhau nhưng không thể không nói lời chia tay ấy.]
[Ws.Rte hướng nội: Thôi đi, nghe đã chẳng muốn vẽ rồi? Mười truyện thì đến chín truyện kết buồn rồi!]
[Haj_NA: Vẽ đi rồi tôi mời cơm.]
[Haj_NA: Tính ra chúng ta hợp tác với nhau lâu rồi mà còn chưa gặp mặt nhau lần nào nhỉ.]
[Ws.Rte hướng nội: Thì tại hướng nội đấy. Tính như tên.]
[Haj_NA: Sao không đổi tên thành Ws.Rte chảnh choẹ, tôi thấy hợp với anh hơn.]
[Ws.Rte hướng nội: Hợp chỗ nào?]
[Haj_NA: Lần đầu tiên hợp tác với anh, lúc nhắn tin anh còn phũ với tôi nữa, khó chịu muốn chết!]
[Ws.Rte hướng nội: Haha. Được rồi, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi rồi mai tôi vẽ cho. Chắc tầm một hai tuần gì đó, bao giờ có thành phẩm thì tôi nhắn.]
[Haj_NA: Ok, vậy tôi ngủ trước đây.]
[Ws.Rte hướng nội: Ừm.]
Đúng lúc này có một người lại gọi điện thoại đến cho Hạ Ngọc, tâm trạng đang buồn bực của cô bỗng vui lên hẳn, cô lập tức bắt máy ngay.
“Alo!”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ấm áp của một người đàn ông, có chút cưng chiều.
[Anh sắp về rồi, em thích gì anh mua.]
“Chẳng biết nữa, em có được đi Mĩ bao giờ đâu.” - Hạ Ngọc bĩu môi.
Giọng người đàn ông hơi bất mãn, âm lượng cũng cao lên mấy phần.
[Ha! Em nói có thấy ngượng không vậy? Anh hỏi em mấy lần xem em có muốn sang Mĩ chơi không em còn bày đặt làm giá nữa! Giờ lại làm như thể anh để em chịu uất ức không bằng, có tin anh về anh đánh cho mấy phát không!] - Câu cuối mang theo ý hăm doạ.
“Hì hì, mà anh về trước tết hay sau tết vậy?”
[Không nói cho em biết!] - Người đàn ông giận dỗi.
“Hừ! Không nói thì thôi, em đi hỏi con bé là biết ngay nhá!”
Vừa dứt câu thì có một người nữa tham gia vào cuộc gọi của hai người họ. Vì bọn họ đang gọi cuộc gọi nhóm lên tất cả những người trong nhóm đều có thể tham gia.
[Chị!] - Giọng của một cô gái lanh lảnh vang lên từ đầu dây bên kia.
“Ừm, nghe đây! Bao giờ em về vậy?”
[Anh về thì em về theo anh ạ!]
[Con bé nó làm cái đuôi nhỏ của anh bao lâu nay chẳng lẽ em không ghen à!] - Người đàn ông lên tiếng.
“Sắp rồi.” - Hạ Ngọc cười.
[Nè! Cái đuôi nhỏ này của anh hơi bị có ích đó nha!] - Cô bé kia phản bác ngay.
“…”
Ba người bọn họ cứ liến thoắng hết chuyện này đến chuyện khác, mãi đến nửa đêm Hạ Ngọc mới cúp điện thoại đi ngủ trước để mai còn đi học.
…
Sáng hôm sau, Hạ Ngọc vừa xuống nhà ăn sáng thì đã nghe từ TV truyền đến tin tức về siêu sao quốc tế James Lin.
[Quý vị khán giả, bên phía công ty quản lý của siêu sao quốc tế James Lin đã xác nhận việc anh ấy sẽ về nước để tham gia dự án phim do nữ biên kịch trẻ tuổi từng năm lần đạt giải “biên kịch vàng” Haj_NA chắp bút. Đạo diễn của bộ phim đã được xác định là Lục Giật Thần và phó đạo diễn là ông Hạ Thất Vũ. Ngoài ra bộ phim còn có sự tham gia của hai tiểu hoa mới nổi là Lý Mộng, Lãnh Uyển Nhi và nhiều cái tên đình đám khác nữa. Bộ phim được dự đoán sẽ trở thành bom tấn trong năm sau.]
Hạ Ngọc vừa ăn vừa xem bản tin rất chăm chú, Bạch Băng phải nhắc nhở cô mấy lần cô mới chịu tập trung ăn cho xong bữa sáng.
“Con đi học đây ạ.” - Hạ Ngọc cầm theo một cái bánh bao nữa rồi đi ra ngoài.
Lâm quản gia đã đợi sẵn Hạ Ngọc ở ngoài. Cô vừa ra ngoài thì thấy Lâm quản gia không ngồi trong xe mà đứng ngoài cửa xe, điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho cô nhìn về phía cạnh cổng, vẻ mặt khó xử. Hạ Ngọc có chút hiếu kỳ nhìn theo hướng mà ông ra hiệu, khi nhìn thấy người ở đó thì liền cảm thấy lúng túng. Cô siết chặt chiếc bánh bao trong tay, cúi đầu ăn bánh bao làm như không thấy Lục Duy Tùng đứng đó.
Anh đứng dưới rạng cây hoa giấy và hoa hồng leo. Mùa đông hoa giấy chỉ có lá chẳng có mấy hoa còn hoa hồng thì có lác đác vài bông, điểm một sắc hồng rực trên nền tuyết trắng đọng lại trên cây. Anh đứng dưới rạng cây, vì quá cao mà không thể nấp dưới rạng cây được, anh chỉ đứng đó để cô không cảm thấy vướng thôi.
Không ai biết Lục Duy Tùng đã đứng đó từ khi nào nhưng khi Hạ Ngọc ra thì mái tóc anh đã bị tuyết trắng làm ẩm, ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, đọng lại trên mái tóc đen tuyền của anh. Nếu đổi lại là người khác đứng đó thì chắc chắn trông rất nhếch nhác nhưng người ấy lại là Lục Duy Tùng. Nhếch nhác đâu chẳng thấy, chỉ thấy một người cao ngạo, lạnh lùng như Lục Duy Tùng lúc này lại như khoác thêm một lớp áo tiêu điều của cảnh vật xung quanh vậy. Ánh mắt anh ảm đạm, ảm đạm đến mức không có tiêu cự.
Hạ Ngọc đi lướt qua anh nhưng anh vẫn chẳng có phản ứng gì, đứng yên bất động như một bức tượng vậy.
Xe khởi động rời đi, đi được một đoạn lại dừng lại. Hạ Ngọc bước xuống xe, hơi mất kiên nhẫn.
“Lục Duy Tùng!” - Cô nói lớn.
Lục Duy Tùng hoàn hồn, ngước đôi mắt không rõ tiêu cự nhìn cô.
Hạ Ngọc tiến đến, túm lấy phần áo trước ngực của anh mà kéo. Cô không kiêng nể gì cả, kéo rất mạnh, kéo tới nỗi tuyết trắng trên vai anh cũng theo quán tính mà rơi hết xuống đất.
“Lục Duy Tùng cậu tỉnh lại đi! Đừng có dùng khổ nhục kế với mình, không có tác dụng đâu! Thứ chúng ta cần hiện tại không phải là sự níu kéo mà là thời gian!”
Hạ Ngọc kéo người anh xuống thấp hơn nữa, khuôn mặt cô áp sát lại gần mặt anh, ánh mắt hai người giao nhau. Một người sắc bén kiên định, một người lại như đã phải chịu nhiều tổn thương và uất ức mà không dám nói ra.
“Cả mình…” - Cô chỉ vào bản thân.
“Và cậu!” - Cô chỉ vào vị trí trái tim của anh.
“Cả hai chúng ta đều cần thời gian để bình tĩnh lại. Trong lúc ấy thì đừng có làm phiền đối phương. Đến khi cậu xác định được trái tim cậu vì ai mà đập thì chúng ta nói chuyện.”
“Vì cậu!” - Lục Duy Tùng hốt hoảng bắt lấy bàn tay đang ấn trên ngực mình của cô. Ánh mắt anh vẫn không rõ lắm, không biết anh có ý thức được bản thân mình đang nói gì không nữa. Cảm giác giống như đây là những lời nói bản năng được lập trình sẵn, chỉ cần đến đoạn cần dùng là nó sẽ được lấy ra vậy.
“Gì cơ?” - Hạ Ngọc chưa hiểu lắm, nhíu mày nghiêng đầu.
“Trái tim mình vì cậu mà đập.” - Lục Duy Tùng giải thích. Giọng nói anh run run, ánh mắt anh đã lấy lại được ánh sáng, thâm tình và kiên định nhìn cô.
“Vậy nên, Hạ Hạ…chúng ta nói chuyện được không?” - Giọng nói anh mang theo ý khẩn cầu.
Ở khoảng cách gần như vậy Hạ Ngọc có thể cảm nhận được hơi nóng toả ra từ người anh, rất nóng, có lẽ là sốt rồi. Nhưng…ai mà quan tâm.
Hạ Ngọc buông lỏng tay trước áo anh ra, dùng sức rút tay mình khỏi tay anh.
“Cậu về đi, không thì đi học cũng được, muốn ở đâu thì tùy. Tóm lại, mình cần thời gian, trong lúc đó đừng có làm phiền mình cũng đừng bén mảng đến nhà mình. Nếu cậu cứ khiến mình khó xử mãi như vậy thì chúng ta thực sự sẽ kết thúc đấy.” - Cô dùng một ngữ điều như đang tán dóc, như thể đang kể về thời tiết hôm nay tốt hay xấu chứ chẳng phải đang nói chuyện tỉnh cảm nữa.
Lục Duy Tùng vừa nghe vậy liền lùi xa ra khỏi nhà cô. Anh muốn tiến đến gần cô nhưng lại không dám, lùi ra xa cô lại không lỡ. Bàn tay anh run run giơ ra giữa không trung, giọng nói và ánh mắt đều mang theo ý muốn thoả hiệp.
“Mình đi…cậu…cậu…Hạ Hạ…hai tuần có được không? Im lặng hai tuần thôi nhé! Được không?”
Hạ Ngọc quay người, tuyệt tình nói.
“Không nói trước được.”