Thanh Xuân: Khi Trái Tim Rung Động

Chương 52: Em Cũng Thích Anh




Từ lúc Mặc Chấn Phong và Nam An Hy đi ra ngoài rồi trở về thì khoảng đâu đó nửa tiếng. Lúc đến nơi cũng vừa lúc diễn ra lễ trao giải cho hai đội, hai người nói lời tạm biệt với nhau rồi ai về đội nấy.

Đúng ra bình thường sau khi xem thi đấu xong thì khán giả cũng đều sẽ rời đi luôn. Vậy mà chẳng hiểu thế nào hôm nay khán đài vẫn rất đông đúc, số ghế trống trên khán đài cực kì ít, chỉ khoảng đâu đó 4 - 5 ghế.

Lúc loa thông báo vang lên Mục Hạo Nhiên mới từ bên phía trung học Hàn Kinh đi về. Ngoại giao chỉ là phụ, câu giờ mới là chính. Anh muốn để Trương Diễm Diễm có thêm thời gian suy nghĩ kỹ hơn, cũng là để bản thân chuẩn bị sẵn tâm lý đối diện với lựa chọn của cô.

Khoảnh khắc anh quay lại, ánh mắt đã ngay lập tức nhìn thẳng về chỗ cô ngồi. Ánh mắt Mục Hạo Nhiên từ mong đợi chuyển sang ảm đạm như nước trời mùa thu, tĩnh lặng không một gợn sóng. Anh sớm cũng đoán được rồi, chỉ là đâu đó trong tim anh vẫn luôn nghĩ về một viễn cảnh khác của hai người. Do anh nghĩ nhiều rồi, ý cô đã rõ như ban ngày mà anh cứ cố chấp mò mẫm trong bóng tối thôi.

Nghĩ tới đây, trái tim anh ngay lập tức trùng xuống. Cô rời đi rồi, đây…chắc đã là lựa chọn cuối cùng của cô rồi nhỉ?

Không sao cả! Anh tôn trọng quyết định của cô. Vì anh thích cô trước nên anh đã thua rồi! Nhưng anh không hối hận khi đã thổ lộ lòng mình với cô, nếu quay trở lại anh cũng sẽ làm như vậy. Cô không chấp nhận anh cũng không sao cả, anh sẽ dùng cách của ‘kẻ thua cuộc’ để yêu thương cô, tôn trọng cô.

Mục Hạo Nhiên rất nhanh liền lấy lại tâm trạng hào sảng như mọi ngày, làm như không có gì mà nói chuyện với mọi người.

Thứ tự trao giải lần lượt như sau. Đầu tiên sẽ là trao giải tập thể, sau cùng mới là trao giải cá nhân.

Đội Hoa Hạ giành chiến thắng trong trận đấu nên dĩ nhiên bọn họ sẽ lên nhận giải tập thể trước. Sau khi trao huy chương và chụp hình xong thì sẽ tới đội Hàn Kinh lên nhận giải.

Tiếp đến là tới hạng mục trao giải cá nhân. Ở hạng mục cá nhân có thể mời một người lên nhận giải cùng. Dù sao cũng không đông người lắm nên chẳng làm ảnh hưởng gì tới quá trình trao giải.

Ở hạng mục center ưu tú nhất, có hai người được đề cử là Lục Duy Tùng và Nam Thần Hy. Nhưng nhờ cú bật cao như đại bàng tung cánh của Lục Duy Tùng ở 5 giây cuối đã giúp anh thành công lấy được phiếu vote cuối cùng, giành được 3/5 phiếu.

Lục Duy Tùng lên nhận giải, người sánh vai cùng anh không ai khác chính là Hạ Ngọc. Lúc lên nhận giải Lục Duy Tùng vẫn đeo giày bóng rổ vậy nên trông anh cao lớn hơn rất nhiều. Mặc dù Hạ Ngọc đã đeo giày cao gót, song trông cô vẫn rất bé nhỏ khi đứng cạnh anh. Tuy chiều cao hai người không được tương xứng cho lắm nhưng về ngoài hình thì chỉ có thể dùng một từ để miêu tả đó chính là “hợp”, nhiều hơn nữa thì là “rất hợp”.

Nữ thì có ngoài hình trong sáng. Đôi mắt bồ câu to tròn lanh lợi, đôi môi trái tim chúm chím căng mọng hồng xinh. Điểm nhấn của khuôn mặt chính là sống mũi dọc dừa thanh tú của cô nàng. Nhìn trực diện thì ngây thơ, hồn nhiên như trẻ con, lúc nhìn ngang thì lại hoàn mĩ như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo. Chính là kiểu góc nghiêng thần thánh khiến biết bao người phải đỏ mắt đố kị.

Về phần nam thì có khuôn mặt lạnh lùng trầm tĩnh. Đôi mắt một mí dài hẹp sắc lạnh không chút cảm xúc. Môi của anh cũng là môi trái tim, chỉ có điều nó không đầy đặn như của cô gái đi bên cạnh mà mỏng hơn một chút. Sống mũi anh đặc biệt cao thẳng, toát ra vẻ kiêu ngạo và khó gần.

Mặc dù nhìn tổng quan thì anh lạnh lùng là thế, nhưng chỉ cần là người có mắt thì đều nhìn thấy được ánh mắt anh nhìn người con gái đi bên cạnh có bao nhiêu ôn noãn và dịu dàng.

Người của ban tổ chức nhận nhiệm vụ trao huy chương cho Lục Duy Tùng thấy hai người nhìn nhau như vậy thì rất hiểu ý. Ông nhìn sang Hạ Ngọc rồi cười hiền hậu đáp.

“Em học sinh này có muốn trao huy chương cho em ấy không nào?”

Hai mắt Hạ Ngọc sáng lên, nhanh nhảu hỏi lại.

“Em có thể ạ?”

Người của ban tổ chức gật đầu.

“Được chứ!”

Nói xong thì ông đưa huy chương cho Hạ Ngọc rồi đứng tránh sang một bên. Lục Duy Tùng mỉm cười nhìn cô rồi rất phối hợp cúi đầu xuống, Hạ Ngọc hơi nhón chân một chút liền có thể đeo cho anh. Sau đó người của ban tổ chức trao hoa cho anh rồi cả ba người cùng chụp một bức ảnh.

Tiếp đến là vị trí PG, người đạt giải là Vu Minh Đức. Lúc anh đi lên còn dắt theo ‘người anh em’ thiện lành của mình là Dạ Khả Vân. Dạ Khả Vân đeo huy chương cho Vu Minh Đức xong thì người của ban tổ chức cũng trao hoa cho anh. Vu Minh Đức lại đưa hoa cho Dạ Khả Vân ôm rồi mới chụp ảnh.

Giải thưởng giành cho vị trí PF được trao cho Kiều Duy Bảo. Anh chỉ đi lên một mình. Nữ sinh mặc áo cổ vũ của anh ngỏ ý sẽ lên cùng nhưng Kiều Duy Bảo đã từ chối. Anh không muốn người khác hiểu lầm quan hệ của hai người.

Tiếp tục là tới vị trí SF, người đoạt giải là Mặc Chấn Phong. Lúc được đọc tên anh chưa lên ngay mà cầm điện thoại bấm bấm gì đó. Lúc anh bỏ xuống thì điện thoại của Nam An Hy bên phía đối diện cũng vang lên âm thanh thông báo.

[Feng: Trao giải cho mình nhé?]

[Hi Vọng Bình An: Ừm!]

Cô nàng bỏ máy điện thoại xuống rồi tiến về phía sân trao giải. Cô trao giải xong cho anh, chụp ảnh xong thì cầm theo bó hoa mà vừa rồi Mặc Chấn Phong tặng về.

Nam Thần Hy khó ở liếc Nam An Hy một cái rồi ngồi khoanh tay, bắt chéo chân ra vẻ thanh cao, bâng quơ nói.

“Xem ra hai người thân thiết phết nhỉ.”

Nam An Hy chỉ cười cười nhìn anh rồi không nói gì.

Phía bên kia, Mặc Chấn Phong vừa nhận giải xuống thì Tạ Hải Yến đã từ ngoài chạy vào.

“Cậu nhận giải sao không gọi mình.” - Cô ta vừa nói vừa khoác tay anh, õng a õng ẹo nói.

Mặc Chấn Phong theo bản năng liếc mắt nhìn qua phía đội Hàn Kinh. Chỉ thấy Nam An Hy đang ôm bó hoa vừa rồi cười nói với mọi người chứ không chú ý tới bên này.

Mặc Chấn Phong nhìn xuống cánh tay đang bị Tạ Hải Yến ôm lấy, cười gượng rút tay ra sau đó gãi gãi đầu nói.

“Ngại quá, mình không thấy cậu ở đây.”

Tạ Hải Yến bĩu bĩu môi sau đó lại tiếp tục nũng nịu gì đó với Mặc Chấn Phong nhưng anh chỉ ậm ừ vài câu cho qua chuyện.

Giải thưởng cá nhân cuối cùng là của vị trí SG. Khiến người ta bất ngờ nhất chính là người đoạt giải của vị trí này lại là Mục Hạo Nhiên. Người đến mãi hiệp cuối mới xuất hiện, thời gian thể hiện cũng không nhiều nhưng lại đạt được phiếu vote tuyệt đối là 5/5.

Mục Hạo Nhiên cong môi cười một nụ cười xã giao rồi đứng dậy. Xem ra cô đã rời đi thật rồi.

Anh chỉnh lại quần áo một chút rồi sải bước đến chỗ trao giải. Chưa đi được vài bước thì bàn tay của anh đã bị bàn tay nhỏ bé của một cô gái nắm lấy.

Mục Hạo Nhiên sững người sau đó ngoảnh đầu nhìn chủ nhân của bàn tay ấy. Ngay lập tức đôi mắt ảm đạm của anh sáng bừng lên, lấp lánh tựa như ẩn chứa cả giải ngân hà. Anh cứ thơ thẩn một hồi nhìn người nọ, mãi đến khi cô gái đó lên tiếng anh mới hoàn hồn lại.

“Em không đến muộn chứ?”

Mục Hạo Nhiên máy móc lắc đầu, anh siết tay cô chặt hơn, ánh mắt cũng như đang ghim chặt cô lại.

“Em đến rồi, anh xem như em đồng ý nhé!”

Hai má Trương Diễm Diễm ửng hồng.

“Anh làm tay em đau quá.”

Mục Hạo Nhiên nghe vậy ngay lập tức nới lỏng tay cô ra nhưng tuyệt nhiên không buông tay.

“Nhưng sao lại là xem như em đồng ý vậy?” - Trương Diễm Diễm nghiêng đầu nhìn anh.

Mục Hạo Nhiên nghe vậy ánh mắt liền hiện chút thất vọng.

“Vậy em…”

Trương Diễm Diễm vươn tay chạm nhẹ chóp mũi của Mục Hạo Nhiên một cái rồi cười rạng rỡ đáp.

“Em thật sự đồng ý mà!” - Hai má cô đỏ lên nhưng cô không trốn tránh. Cô muốn đối diện với anh, đối diện với chính tình cảm thuần túy nhất từ tận đáy lòng mình.

Hai người cứ cười cười nói nói như trốn không người khiến thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ. Có người còn quay chụp lại rồi đăng lên vòng bạn bè ở cả Weibo và Wechat luôn.

Mười ngón tay hai người đan chặt, đến lúc giúp Mục Hạo Nhiên đeo huy chương Trương Diễm Diễm cũng không buông tay ra. Cô một tay, anh một tay, mỗi người một bên dây đeo lên cho anh.

Đến lúc nhận hoa thì Trương Diễm Diễm không thể không buông ra. Mục Hạo Nhiên không muốn lắm nhưng cũng không thể không buông. Nhìn mặt anh rõ là lưu luyến luôn.

Nhưng ngay sau đó Trương Diễm Diễm lại khiến tâm trạng anh tốt lên ngay luôn. Cô vòng tay qua khoác lấy tay anh rồi hai tay ôm lấy bó hoa sau đó lúc chụp ảnh thì đầu cô còn tựa vào cánh tay anh nữa.

Bức ảnh đó Mục Hạo Nhiên và Trương Diễm Diễm đều cười đến là xán lạn. Ngay cả nhóm người Hạ Ngọc ở dưới cũng nhịn không được mà cười theo.

Kết thúc lễ trao giải, cả nhóm người Hạ Ngọc cùng vào chụp chung một khung hình. Chỉ có bọn họ thôi. Bức ảnh sau cùng thì cả hai đội Hoa Hạ và Hàn Kinh cùng chụp chung với nhau.

Hai người Mặc Chấn Phong và Nam An Hy không hẹn mà cùng tìm đến cạnh nhau, chính bọn họ cũng phải bật cười vì sự ăn ý này. Lúc di chuyển để sắp xếp đội hình, không biết vô tình hay cố ý mà Dạ Khả Vân lại đụng vào người Nam An Hy khiến cô trực tiếp ngã nhào vào vòng tay ấm áp của Mặc Chấn Phong luôn.

Tay của anh thì đỡ lấy eo của cô, còn tay của cô thì lại chống lên ngực của anh, một tư thế hết sức tình tứ.

“Mình xin lỗi nhé! Cậu không sao chứ?” - Dạ Khả Vân quay qua nhìn Nam An Hy hỏi.

“Không sao đâu!” - Nam An Hy xua xua tay lắc đầu.

Lúc đáp lại Dạ Khả Vân, Nam An Hy vẫn được Mặc Chấn Phong bảo vệ trong vòng tay ấm áp của mình. Dạ Khả Vân nhìn hai người họ rồi chỉ cười cười và tiếp tục xếp đội hình.

Nam An Hy ngẩng đầu nhìn anh rồi hơi đỏ mặt đứng thẳng dậy từ trong lòng anh. Mặc Chấn Phong cũng buông tay ra rồi đừng nép nửa người ở sau lưng Nam An Hy.

Sau khi chụp ảnh xong thì đồng hồ mới điểm 18 giờ. Hai trường Hàn Kinh và Hoa Hạ cùng tổ chức ăn uống cho cả đội tại nhà hàng Maximus.

Phó Bội Sam còn phải kiểm kê lại trang phục thuê để biểu diễn buổi chiều nay lên cô chậm hơn mọi người một chút. Một bọc quần áo lớn của rất nhiều người nhưng lại chỉ có mình cô xách. Nam An Hy cũng phải bê đồ lên không thể giúp cô được.

Nam Thần Hy thấy Nam An Hy phải bê đồ định tiến lại giúp nhưng cô đã từ chối.

“Đội trưởng Nam, anh đi giúp Sam Sam đi ạ. Em tự bê được ạ.”

Nam Thần Hy quay đầu nhìn vào trong, anh chỉ nhìn lướt qua Phó Bội Sam một cái rồi rời mắt đi.

Anh ôm lấy thùng đồ trong người Nam An Hy đi sau đó gọi một người khác đến.

“Cậu! Đến đây một lát!”

Người kia ôm một thùng đồ đi tới.

“Sao vậy đội trưởng?”

Nam Thần Hy không đáp lời người nọ, đem thùng đồ đặt trồng lên thùng đồ kia.

“Bê đi.”

Hai thùng hàng trồng lên nhau cao vừa đến mắt người này, làm hạn chế đi tầm nhìn của anh ta khiến anh ta phải đi ngang người, rất bất tiện.

Nam Thần Hy quay ra quay vào một cái đã thấy Nam An Hy đi tới giúp Phó Bội Sam. Nam Thần Hy bực bội chẹp miệng một tiếng rồi quay người kéo tay Nam An Hy lại, lạnh giọng nói.

“Đi ra xe!”

Sau đó anh không tình nguyện lắm mà đi tới trước mặt Phó Bội Sam.

“Để đấy đi.”

Phó Bội Sam nhìn khuôn mặt lạnh như tiền của Nam Thần Hy thì hơi run sợ. Cô vô thức lùi lại một bước, kéo theo cả bọc đồ theo.

“Không sao đâu ạ, em tự làm được.”

Nam Thần Hy nhìn cô, đôi mắt anh chẳng có thêm tí cảm xúc nào cả.

“Cô tưởng tôi muốn à? Có thấy bao nhiêu đồ thế mà tôi không thèm cầm cái gì không? Nếu không phải vì quản lý Nam đây thì cô nghĩ tôi buồn để tâm tới người khác à?”

Nam Thần Hy nói một câu rất dài nhưng tuyệt nhiên câu nói ấy ngoại trừ tuyệt tình ra thì cũng chỉ còn hờ hững và lạnh nhạt.

Phó Bội Sam buông tay ra sau đó còn cẩn thận lấy khăn tay lau sạch vị trí mà mình vừa chạm vào.

Nam Thần Hy cúi người rồi xách bọc hàng rời đi.

18 giờ 15, cả hai đội thu dọn đồ đạc xong và di chuyển ra xe để khởi hành đến nhà hàng Maximus.

Trên xe của trường Hoa Hạ.

Sau khi Mục Hạo Nhiên và Trương Diễm Diễm xác định quan hệ thì cả hai cũng tự nhiên hơn rất nhiều. Mặc dù đôi lúc Trương Diễm Diễm vẫn hơi e ngại khi ở chỗ đông người, nhưng chỉ cần Mục Hạo Nhiên đưa tay ra thì cô cũng sẽ không ngần ngại mà nắm lấy tay anh. Ngoại trừ lúc Mục Hạo Nhiên phải bê đồ ra, còn lại lúc nào hai người cũng nắm tay nhau.

Ngồi trên xe, cuối cùng Mục Hạo Nhiên cũng biết lý do tại sao vừa rồi cô lại vắng mặt. Anh hỏi.

“Sao vừa rồi em lại vắng mặt vậy?”

Trương Diễm Diễm khoác tay anh, cô tựa đầu vào vai anh, không trả lời anh mà hỏi ngược lại.

“Anh nói cho em biết sao anh lại vắng mặt trước đi.”

Mục Hạo Nhiên nghiêng đầu nhìn cô gái đang tựa đầu trên vai mình, anh đưa cánh tay đang được cô khoác lên xoa đầu cô.

“Em đợi anh à?”

Trương Diễm Diễm ngẩng đầu lên khỏi vai anh, cô vươn tay quay mặt anh lại đối diện với mình rồi nói.

“Trả lời em!”

Mục Hạo Nhiên cười cười rồi cụng trán mình vào trán cô đáp.

“Trong nhà có truyện đột xuất lên anh phải về xử lý. Còn em thì sao?”

Trương Diễm Diễm lại tựa đầu vào vai anh.

“Mẹ em làm mất chìa khoá nhà lên em phải đi đưa cho bà ấy.”

“Lúc chiều anh không đến lên tâm trạng em thật sự không tốt. Em còn tưởng anh sẽ từ bỏ trận thi đấu này nữa.”

“Vậy nên lúc anh gặp em ở bồn rửa tay em mới bày ra cái vẻ mặt cáu kỉnh vậy hả?” - Mục Hạo Nhiên nhìn đỉnh đầu của cô mà hỏi. Thật ra anh đã có câu trả lời rồi, nhưng anh muốn nghe chính miệng cô nói cơ.

Trương Diễm Diễm không lên tiếng, cô khẽ gật đầu.

Mặc dù không nghe được đáp án như anh mong muốn nhưng biết cô vì anh mà tâm trạng trở lên không tốt như vậy thì anh cũng đã rất mãn nguyện rồi. Mục Hạo Nhiên cười cười rồi anh cũng tựa đầu vào đầu cô.

“Diễm Diễm à! Thật ra lúc lên nhận giải em không ở đó anh thật sự đã rất hụt hẫng. Em không biết lúc đó anh đã hối hận như thế nào đâu! Anh hối hận vì để em nhìn thấy những mặt không tốt của anh, hối hận vì trước mặt em cũng luôn bày ra cái dáng vẻ bất cần đời ấy. Anh hối hận vì đã để lại ấn tượng không tốt trong mắt em. Cũng may, bây giờ em đã nắm lấy tay anh rồi, vậy thì Mục Hạo Nhiên anh cũng sẽ yêu em một cách cháy bỏng nhất, nguyện vì em mà thay đổi!”

Trương Diễm Diễm rút tay ra khỏi tay anh. Cô ngồi thẳng dậy nhìn anh. Mục Hạo Nhiên cũng ngồi thẳng dậy, mắt đối mắt với cô.

“Mục Hạo Nhiên, đúng là ban đầu em có định kiến với anh. Cảm thấy anh đâu đâu cũng là khuyết điểm. Nhưng em phải cảm ơn anh vì đã cho em thấy những mặt xấu đó của anh. Bởi vì em biết vẫn luôn có một Mục Hạo Nhiên thật lòng đối sử tốt với em. Vậy nên, anh cũng không cần vì em mà thay đổi. Em cũng thích anh mà! Mục Hạo Nhiên!”

Dứt câu, Trương Diễm Diễm chủ động vòng tay ôm lấy eo anh sau đó tựa đầu vào ngực anh. Mục Hạo Nhiên mới đầu hơi sững sờ nhưng sau đó cũng cười ấm áp ôm lấy cô.

Cô không còn định kiến với anh nữa. Cô biết tuy anh nhìn bên ngoài luôn tỏ ra ngáo ngơ, lúc nào cũng cà lơ phất phơ nhưng tiếp xúc với anh lâu cô lại mới biết. Cô biết luôn có một Mục Hạo Nhiên vì cô tới tháng mà sẵn sàng dầm mưa bế cô tới phòng y tế để rồi bản thân bị sốt. Có một Mục Hạo Nhiên sẽ vì cô chưa ăn sáng mà chạy đi mua đồ ăn sáng cho cô. Sẽ có một Mục Hạo Nhiên luôn tìm mọi cách để thực hiện được mấy cái bài viết mà cô tiện tay share. Sẽ luôn có một Mục Hạo Nhiên ân cần yêu thương và chăm sóc cô như vậy.

“Hai người không hôn một cái à?”