Thanh Xuân Em Bắt Đầu Là Khi Gặp Anh

Chương 22: Xin lỗi đã để thầy đợi




Nhật Hạ mở mắt ra nhìn đồng hồ đã là 8h30. Tắt điện thoại 3 giây sau, đang trong trạng thái say ngủ liền bật người dậy trong trạng thái hoáng hốt. Chết chưa, mình có hẹn với thầy lúc 9h. Bây giờ là 8h30, Nhật Hạ ngay lập tức chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

15 phút sau, cô đã có mặt dưới nhà bếp, uống vội ly nước.

“ Hôm nay không phải ngày nghỉ sao? Con đi đâu vậy?”

“ Con có hẹn với thầy. Mẹ, trưa con không về ăn cơm đâu nha. Khỏi chờ cơm con.”

Vì vừa nói vừa uống khiến cô bị sặc nước, mẹ vừa vỗ lưng vừa lắc đầu mà trách

“ Uống thì uống, nói thì nói, làm một chuyện thôi, con gái gì mà.”

Nhật Hạ vội vã vỗ mạnh lồng ngực

“ Con muộn rồi, thưa mẹ con đi.”

Mẹ Nhật Hạ vội kéo cô lại, cố nhịn cười mà hỏi

“ Con làm gì với mái tóc mình vậy hả?’

Vừa nói bà vừa chỉnh tóc lại cho con gái. Nhật Hạ liếc nhìn qua tấm gương đối diện. Cô muốn nhảy dựng lên vậy

“ Hôm qua rõ ràng ông thợ cắt đâu ngắn vậy, sao giờ mái con như cái thao ụp vô vậy.”

Nhìn mẹ cố nhịn cười, Nhật Hạ thật sự biết mái tóc mình hỏng thế nào rồi. Hôm qua tự nhiên đi cắt tóc chi vậy trời. Thật sự muốn khóc mà. Ánh mắt lướt qua chiếc đồng hồ 8h50 bên cạnh, khiến cô từ bỏ mái tóc mình, cô vội xỏ nhanh đôi giày.
“ Thôi kệ nó đi mẹ. Con trễ giờ rồi. Con đi đây.”

Nhật Hạ phóng nhanh ra cửa

“ Chạy xe cẩn thận nghe chưa?”

“ Dạ”

Sau buổi tối hôm ấy, Nhật Hạ không những không ngại gặp Hạo Thiên mà dường như cô còn thoải mái với thầy hơn trước. Nguyên nhân, Hạo Thiên trước khi tạm biệt cô đã nói

“ Nhật Hạ, em thử nghĩ xem, nếu có thêm người cùng em lắng nghe, cùng em sẽ chia những điều mà đó giờ chỉ mình em âm thầm chịu lấy một mình, có phải mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn một tí không?”

Anh không ép cô đùng một lúc có thêm người biết đến chuyện không tốt của gia đình, Nhật Hạ cũng không làm khó bản thân mình, sau vài ngày suy nghĩ, cô quyết định sẽ đi tiếp quảng đường này cùng thầy. Thế nào là đi cũng nhau, là không giấu cảm xúc với nhau.

9h20. Nhật Hạ mới chạy hụt hơi tới được đến trước mặt thầy, cô vừa gửi xe xong đã chạy một mạch lên thẳng tầng 6, liền thấy thầy đang đứng nói chuyện với ban tổ chức.

Hạo Thiên nhìn thấy Nhật Hạ vẫn còn đang thở gấp ngay cầu thang, biết cô chạy không ít, anh cầm chai nước tiến lại trước mặt cô.

“ Xin lỗi … thầy, em… đến muộn.”

“ Sớm hơn 2 3 phút gì cũng đã là muộn rồi, em cần gì chạy gấp như thế. Xem gương mặt em xanh chưa kìa. Thở đi”

Nhật Hạ quơ tay như không sao, lấy sấp tài liệu trong cặp ra đưa cho thầy
“ Đây là những thông tin em nhờ bên CLB truyền thông thu được, đây chỉ là số liệu mang tính tương đối, trong khoảng thời gian ngắn tụi em chỉ có thể tổng hợp được nhiêu đây. Trong đây…”

“ Em từ từ rồi nói, không cần gấp.”

Nhật Hạ thật muốn hết hơi mà, khó xử nhìn thầy mà cười đáp vậy.

Ai nói không gấp, chỉ được thở 5s đã có người gọi

“ Thầy Hạo Thiên đến giờ rồi.”

Anh quay sang nơi phát ra tiếng nói, gật đầu hiểu ý. Nhật Hạ vội nó gấp
“ Thầy trong đây có số liệu về tỉ lệ sinh viên có nhu cầu học tiếng anh, số sinh viên đã biết tiếng anh và ở từng cấp độ còn có một số nhu cầu cụ thể về việc học tiếng anh cho sau này.”

Hạo Thiên nhìn lướt sấp tài liệu, gât đầu, đưa chai nước cho cô, rồi xoa đầu Nhật Hạ, mỉn cười cảm ơn. Trước khi quay đi anh còn để lại một câu

“ Tóc nay được đó, rất biết gây ấn tượng.”

Nhật Hạ lúc này mới nhớ ra mái tóc thao ụp của mình, xấu hổ, lấy tay che lại, sự hối hận chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này. Tại sao hôm qua mình lại đi cắt tóc cơ chứ.

Hôm nay, trung tâm tiếng anh nơi mà Nhật Hạ học cũng là nơi mà Hạo Thiên đang dạy sẽ tổ chức buổi Workshop về Kỹ năng học tiếng anh tại trường Đại học mà Nhật Hạ đang theo học. Nên anh có nhờ cô tìm hiểu về thực trạng học tiếng anh của sinh viên ở trường.

Đáng lẽ Nhật Hạ đã gửi bài cho Hạo Thiên vào hôm qua, nhưng vì lỗi do nhập số liệu bị sai lệch nên cả ngày hôm qua, cô phải sữa lại dẫn đến tình trạng ngày hôm nay.

May mà buổi Workshop diễn ra rất thuận lợi với sự tham gia của gần 600 sinh viên, và không khí hội trường cũng rất nhộn nhịp với sự tương tác giữa giữa hai phía, trên và dưới sân khấu.

Nhật Hạ đứng ở cuối hội trường, dồn mọi sự chú ý vào mỗi hình ảnh người thầy mặc bộ vest phẳng phiu, tóc tai gọn gàng, đang tập trung chia sẽ những kiến thức, kinh nghiệm của mình về quá trình và phương pháp học tiếng anh. Đã vậy thầy còn luôn nở nụ cười thân thiện trước khi trả lời khi chị MC đặt câu hỏi. Tuy là bình thường thầy đã rất biết cách gây chú ý về cách ăn mặc và ngoại hình rồi, nhưng hôm nay lịch lãm như vậy có phải hơi lạm dụng quá mức hình ảnh của bản thân rồi không.

Nhật Hạ đang chăm chú theo dõi thì hình như ánh mắt thầy và cô chạm nhau, dù là phòng hội trường không nhỏ nhưng thầy vẫn tìm được cô, trong khoảnh khắc nào đó, hình như tim cô đập rơi một nhịp, Nhật Hạ bối rối dời tầm nhìn sang nơi khác.

Buổi Workshop diễn ra lâu hơn dự kiến, do số lượng học sinh muốn đặt câu hỏi quá nhiều, vì vậy Trung tâm quyết định sẽ trả lời cho từng bạn sau, khi các bạn gửi câu hỏi về Page của Trung tâm trên Facebook, và nghe đâu những ngày sau đó, các anh chị tư vấn viên phải trả lời mệt nghĩ với số lượng inbox lớn.

Hạo Thiên đã dặn cô ở lại chờ anh, nhưng đâu phải là vừa kết thúc là có thể về liền, mọi người phải chào hỏi, tạm biệt nhau, rồi một số bạn sinh viên còn nén lại giao lưu nhẹ. Haiz nói chug việc chờ đợi này sẽ hơi lâu. Nhật Hạ nhìn thầy còn đang loay hoay bận rộn, cô bèn nhắn tin nói mình sẽ chờ bên ngoài.

Nhật Hạ vốn đã không thích chỗ đông người, nên khi vừa ra khỏi hội trường, xuống đến sân trường, cô cảm thấy rất thoải mái, ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, cấm chiếc tai phone vào điện thoại rồi mở bài nhạc thưởng thức.