Thanh Xuân Của Tôi Là Em

Chương 53: Về Nước






Thời gian cứ thế trôi qua một cách nhanh chóng, mới năm nào cô còn bỡ ngỡ giờ đây cô đã cầm được bằng đại học rồi. Hôm nay cô đã được ra trường nên Bố mẹ cô và cả Thiên Vũ lại đến chúc mừng. Anh cũng muốn lại chúc mừng cô nhưng lại vướng việc của công ty nên không thể đi được.

Việc hai người yêu nhau vẫn được cô giấu kín không hé một lời, đợi sắp xếp ổn thoả cô sẽ bay về nước. Cô về nước với Cẩm Ninh hai người đã tự tay lập một công ty nhỏ từ khi hai người là sinh viên năm ba, với sự dẫn dắt và góp ý của mọi người nên hai cũng đứng vững trong lĩnh vực này.Lúc đầu anh cũng tỏ ý muốn giúp đỡ cô nhưng cô lại không ỷ lại vào người anh nên đã từ chối việc anh giúp đỡ.

Anh sau khi tiếp quản tập đoàn thì Lục Thị càng phát triển hơn các chi nhánh con lần lượt ra đời. Anh giờ đây không còn là một cậu nhóc nữa mà mà Chủ tịch của tập đoàn Lục Thị người đứng đầu trên vạn người. Trương Kiệt cũng đã trở thành cánh tay đắt lực của anh. Còn Vân Mộng đã thực hiện được ước mơ của mình trở thành một giảng viên đại học.

Vân Mộng và Trương Kiệt vẫn còn yêu đương và đã được bố mẹ chấp nhận rồi, hai người đợi thêm vài năm nữa sẽ tiến hành làm đám cưới, việc này cô cũng đã được Vân Mộng tâm sự kể ra. Cô thật ngưỡng mộ tình yêu của hai người họ.

Cô đang sắp xếp đồ lại thì có tiếng chuông di động reo lên, cô nhìn màn hình mỉm cười nhất máy.

Hiểu Hiểu:" Có chuyện gì sao?"

Minh Triết:" Xin lỗi đã không dự lễ tốt nghiệp của em được!"

Hiểu Hiểu:" Không sao! em cũng không dự được lễ tốt nghiệp của anh mà! coi như chúng ta huề!"

Minh Triết:" Ừm! chắc hôm nay em mệt lắm nghỉ ngơi sớm đi!"

Hiểu Hiểu:" Được! Anh cũng đừng thức khuya quá! cũng nên nghĩ ngơi sớm!"

Minh Triết:" ừm! ngủ ngon!"

Cô không cho anh biết là cô đang chuẩn bị về, cô sẽ cho anh một bất ngờ, nghĩ đến gặp anh thì tâm trạng cô rất phấn khích không thôi! mấy năm qua cô và anh ít rất gặp nhau đều gọi call video cho nhau nên bây giờ cô có chút hồi hộp khi gặp anh.

Cẩm Ninh:" Ngày mai đợi tớ ở sân bay đấy!"

Hiểu Hiểu:" Được!"

Cẩm Ninh:" Àh lần này hợp đồng với bên công ty GB tớ phụ trách nhé!"

Hiểu Hiểu:" Được rồi!"

Cẩm Ninh:" Ngủ ngon!"

Hiểu Hiểu:" Ngủ ngon!"

Sáng hôm sau cô và Cẩm Ninh chờ đến chuyến bay của mình đến gần 10 giờ mới bay, vì gặp chút rắc rối nên chuyến bay cô dời lại xuống 13 giờ chiều. Hai người quyết định đi ăn và đi chơi thêm một lúc nữa mới quay lại sân bay.

Ở một toà nhà cao, người đàn ông ngồi trên tầng cao nhất với tâm trạng không thể nào khó chịu hơn, anh lấy tay nới lõng cà vạt chút, mắt anh dừng lại ở khung ảnh một người đang nở nụ cười như hoa trên bàn, miệng lẩm bẩm gì đó.

Minh Triết:" Không biết đã đi đâu rồi sao không bắt máy! chết tiệt!"

Điện thoại cô đã tắt chuông nên không biết anh đã nhắn tin cho cô, anh đã gọi điện cho thuộc hạ của anh nhưng hắn lại không biết giờ này cô đang ở đâu nữa định vị cũng không được làm cho anh rất lo lắng.

Minh Triết:" Tôi không có thời gian để đùa, cho người tìm ngay lập tức!"

Người lạ:" Vâng tôi làm ngay!"

Tiếng gõ cửa vang bên ngoài cắt đứt cuộc nói chuyện của anh.

Minh Triết:" Vào đi!"

Trương Kiệt:" Chủ tịch lát nữa có cuộc họp! đây là bản hợp đồng!"

Minh Triết:" Ừm!"

Trương Kiệt:" Này ai chọc cậu giận nữa sao?"

Minh Triết:" Trong giờ làm việc gọi cho đúng vào!"

Trương Kiệt:" Rồi rồi! chủ tịch!"

Minh Triết:" Chuẩn bị vào họp!"

Trương Kiệt:" Cậu không trả lời tôi!"

Minh Triết:" Không sao! đi thôi!"

Đến khi cô và Cẩm Ninh lên máy bay thì thuộc hạ của anh cũng vừa mới tìm ra nhưng hiện tại giờ hắn không tra được cô bay đi nước nào nên không biết gọi lại nói cho anh sao nữa, nếu anh biết nhất định sẽ mắng hắn ta te tua luôn mà xem. Hắn vừa niệm vừa nhắn tin báo cho anh biết.

Trong phòng họp ai cũng căng thẳng, khi thấy sắc mặt của anh mọi người càng toát mồ hôi hơn, người đang đứng báo cáo chân cũng đã bắt đầu run rẩy rồi, anh ta nghĩ chẳng lẽ là sai sót ở đâu sao. Khi anh nhận được hồi âm của thuộc hạ thì chân mày nhíu lại, cả người anh toát ra sát khí khiến cho Trương Kiệt bên cạnh cũng không dám hó hé nữa lời.

Minh Triết:" Làm lại! tan họp!"

Lần này thì xong rồi, mọi người thầm cầu nguyện trong lòng cho thoát khỏi kiếp nạn này. Đợi khi báo cáo xong anh đã bắt đầu tính khó ở của mình và bắt mọi người ở lại tăng ca hết làm cho xong bản kế hoạch sắp tới.