Thanh Xuân Của Tôi Là Em

Chương 51: Chấp Nhận






Hai người vào nhà, cô lúc này mới để ý cái vali anh kéo vào, không lẽ anh tính ở đây sao! không được đâu!

Hiểu Hiểu:" Sao cậu lại tới đây!"

Minh Triết:" Nhớ em!đến tìm em!"

Hiểu Hiểu:" Tớ không giỡn đâu!"

Minh Triết:" Tôi cũng nói sự thật!"

Hiểu Hiểu:" Cậu... được rồi tối nay cậu ở đâu, sao không ở khách sạn!"

Minh Triết:" Tôi ở đây với em! dù sao tôi cũng cất công bay đến đây rồi! đi gấp quên mang ví rồi!"

Hiểu Hiểu:" Cậu ăn gì chưa!"

Minh Triết:" Chưa!"

Thôi được rồi cô đành cho anh ở tạm vậy. Cô xuống bếp nấu vài món đơn giản để cho hai người lót bụng, sau khi ăn xong cô giúp anh dọn sạch phòng rồi bản thân quay về phòng ngủ của mình.

Anh sau khi tắm rửa xong liền chạy đến phòng tìm cô để nói chuyện, lúc đầu khi thấy cô anh đã muốn ôm cô thật chặt rồi hôn cô cho đến ngất nhưng nếu làm vậy cô sẽ sợ hãi anh hơn nên anh đã kiềm chế lại bản thân mình.

Hiểu Hiểu:" Là cậu sao?"

Minh Triết:" Ừm tôi vô được không?"

Hiểu Hiểu:" Tôi nói không thì cậu sẽ không vào thật chứ!"

Minh Triết:" Đơn nhiên em không có quyền từ chối rồi!"

Hiểu Hiểu:" Vậy cậu hỏi làm gì?"

Minh Triết:" Đang làm gì vậy?"

Hiểu Hiểu:" Thiết kế mấy trang phục ngày mốt là nộp cho giáo sư rồi!"

Minh Triết:" Ừm!"

Cô cũng mặc kệ anh đang đứng đó mà bắt đầu chú tâm vào công cuộc thiết kế của mình. Anh quan sát căn phòng của cô thật gọn gàng với tông màu xanh nhạt rất đẹp. Quan sát một lúc mới dừng mắt lại trên người con gái anh yêu, mới qua một năm cô đã xinh đẹp hơn những đường nét càng rõ ràng hơn.

Minh Triết:" Xong rồi sao?"

Hiểu Hiểu:" Ừm! cậu đi nghỉ sớm đi trễ rồi!"

Minh Triết:" Không!" đi lại gần cô ngồi

Hiểu Hiểu:" Mặc kệ cậu! cậu tính làm gì!aaaa bỏ tớ xuống!"

Anh không nói gì mà bế cô lên đi đến giường cô rồi cả hai nằm xuống, anh vùi đầu vào cổ để ngửi lấy mùi hương quen thuộc.

Hiểu Hiểu:" Cậu mau về phòng của cậu đi!"

Minh Triết:" Tôi muốn ngủ cùng cậu!"

Hiểu Hiểu:" Vô liêm sĩ!"

Minh Triết:" Với em !"

Cô biết mình sẽ không bao giờ thắng anh được nên đã nằm im cho ôm, tưởng anh sẽ an phận ngủ nhưng không, cô bắt lấy cái tay hư hỏng của anh lại.

Hiểu Hiểu:" Cậu bỏ tay ra!"

Minh Triết:" Tôi muốn hôn em!"

Không đợi cô phản ứng anh đã lật mình đè lên người cô, chuẩn xác đưa môi phủ lên môi cô mà mút mát. Cô bị tập kích như vậy liền vùng vẫy kịch liệt hơn để anh buông tha cho mình.

Hiểu Hiểu: "ưm..đau!"

Minh Triết:" xin lỗi tôi không khống chế được!"

Anh nói xong liền cúi xuống một lần nữa hôn lên môi cô nhưng lần này nụ hôn nhẹ nhàng hơn làm cho cô chìm đắm trong nụ hôn đó. Cô vòng tay qua cổ của anh tiếp tục hôn triền miên.

Hiểu Hiểu:" ưm..ư..!"

Tiếng hôn chóp chép làm cho người khác không khỏi đỏ mặt, thấy mặt đã ửng hồng lên thì thiếu oxy anh liền buông tha đôi môi ấy mà chuyển xuống hôn lên chiếc cổ trắng của cô và xương quai xanh ấy, tay anh cũng đã không yên phận mà bắt đầu lần mò lên phía trên cởi cúc áo của cô ra.

Đến khi cô kịp phản ứng lại thì không kịp nữa rồi, cúc áo đã mở ra hết, phần ngực của cô vì nhịp thở mà nó cứ nhấp nhô theo khiến anh có chút nóng. Tay anh tính cởi nốt hết luôn nhưng đã bị tay cô ngăn lại.

Hiểu Hiểu:" Không được!"

Minh Triết:" Được! tôi không ép em!"

Anh nói xong lấy tay cài nút áo lại cho cô rồi bản thân hôn cô thêm một lần nữa mới buông tha ôm cô ngủ. Nhưng cô không ngủ được bởi vì cô cảm nhận được thứ đó của anh cứ chọc vào cô khiến cô có chút xấu hổ, cô nhúc nhích ngước lên nhìn anh thì thấy vẻ mặt đang cam chịu của anh khiến cô có chút buồn cười.

Hiểu Hiểu:" Có cần đi tắm chút không!"

Minh Triết:" Em được lắm!"

Anh nói xong liền xoay người đi hướng phòng tắm của cô. Còn cô thì cười thầm anh, ai biểu anh động tay động chân trước chi!

Cô đang nằm suy nghĩ cô có nên chấp nhận không? cô rất sợ nếu mình ở bên anh thì liệu kết cục của cô sẽ là hạnh phúc hay là bi thương, cô rất sợ điều này! Đến khi cô cảm nhận được hơi lạnh từ người của anh cô mới thoát được mớ hỗn độn đó. Anh choàng tay qua ôm chặt cô vào lòng, cô cũng không kháng cự mà chui tọt vào lòng anh.

Minh Triết:" Đang nghĩ điều gì?"

Hiểu Hiểu:" Tớ cũng không biết!"

Minh Triết:" Chúng ta nói chuyện một lúc được không?"

Hiểu Hiểu:" Được!"

Minh Triết:" Em đã từng rung động với tôi chưa!"

Hiểu Hiểu:" Tớ.. tớ đã từng rung động với cậu, Minh Triết tớ cũng đã từng nghĩ bản thân sẽ ở bên cậu nhưng tớ rất sợ..!"

Minh Triết:" Sợ? điều gì?"

Hiểu Hiểu:" Tớ cũng không rõ được!"

Minh Triết:" Tôi sẽ cho em một cảm giác an toàn nên em không cần phải sợ điều gì nữ! người tôi yêu luôn duy nhất mỗi mình em! Hiểu Hiểu em càng cố tránh né thì bản thân tôi càng cảm thấy em rất đặc biệt! tôi cứ nghĩ bản thân sẽ không hứng thú với em nhưng từ lúc nào không hay bản thân đã yêu em rồi! tôi rất muốn chăm sóc em! rất muốn ở bên em! Hiểu Hiểu chấp nhận tôi nhé!"

Hiểu Hiểu:"Tớ...tớ đồng ý!"

Minh Triết* bật dậy nhìn cô chằm chằm*:" Thật..thật không?"

Hiểu Hiểu:"Thật, tớ đông ý!"

Cô thật muốn đặt cược niềm hạnh phúc này, cô đã nghĩ kĩ rồi cứ quyết định theo con tim thôi, cô yêu anh! điều này cô không thể dấu nữa, cô cũng không muốn trốn tránh anh nữa.

Sau khi nghe cô đồng ý thì anh rất bất ngờ, ngồi bật dậy để mình nghe rõ hơn, những lời cô nói làm cho anh nhất thời không kìm chế được mà ôm cô rồi nói với giọng nức nở.

Minh Triết:" Cảm ơn em đã chấp nhận! Anh yêu em!"

Hiểu Hiểu:" Em cũng yêu anh Minh Triết!"

Minh Triết:" Em có thể nói lại lần nữa không?"

Hiểu Hiểu* mỉm cười*:"Em yêu anh!"

Minh Triết:" Nói lại lần nữa đi!"

Hiểu Hiểu:" Anh bị điếc sao! em nói em yêu anh! yêu anh! yêu anh! nghe rõ chưa!"

Minh Triết* gật gật đầu*

Hiểu Hiểu:" Đi ngủ thôi trễ rồi!"

Minh Triết: " Được!"