Thanh Xuân Của Tôi Bây Giờ Đã Có Em

Chương 31




Những câu hỏi kèm theo dòng suy nghĩ có chút lo lắng cộng thêm tâm trạng mệt mỏi khiến Viễn Hàn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Còn Mộng Vân nằm quay lưng về phía cậu bởi cô ngại, không biết tại sao bản thân lại nói như thế nữa

Chưa bao giờ dám ngủ cùng một người con trai khiến cô rất lo lắng, đột nhiên Viễn Hàn xoay người lại ôm lấy cô. Mộng Vân có chút hoảng hốt không dám la lên vì nghe thấy tiếng thở đều của cậu, chắc là do mệt mỏi quá nên Viễn Hàn mới nhanh chóng chìm vào giấc ngủ

“Viễn Hàn…” Cô khẽ gọi nhưng cậu không trả lời, Mộng Vân cũng không nói gì nữa mà nhắm mắt chìm vào giấc ngủ

Mười giờ sáng

Tiếng đồng hồ báo thức kêu trên bàn của Mộng Vân kêu lên làm cho Viễn Hàn nằm cạnh đấy khó chịu mà đưa tay ra tắt đi. Cậu mở mắt ra thì nhìn thấy mình đang ôm Mộng Vân và cô ngủ rất ngon làm cậu không lỡ gọi dậy nhưng tiếng chuông báo thức khi nãy đã khiến cô tỉnh dậy

Cô đưa tay lên dụi mắt rồi từ từ mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong mắt cô chính là Viễn Hàn. Cậu vừa mới tỉnh dậy lên mái tóc vẫn còn hơi rối nhưng vẫn không không thể làm giảm bớt sắc đẹp của cậu được

Mộng Vân nói: “Viễn Hàn, cậu đẹp trai thật đó. Vừa mới sáng ra đã nhìn thật mĩ nam trên giường rồi”

Viễn Hàn nghe vậy thì khoé miệng khẽ cong lên, cậu đẹp thật sao mà lúc nào Mộng Vân cũng nói thế. Đưa tay lên xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Haha! Thế cho cậu ngắm thêm tí”

Cô nghe thế thì vừa ngại vừa vui nhưng vui nhiều hơn là ngại, ai có thể chối bỏ được gương mặt tựa như tượng thế này chứ, đẹp không góc chết

Càng nhìn càng mê Viễn Hàn

“CHỊ HAI” tiếng gọi của Bách Dương làm Mộng Vân đang ngắm Viễn Hàn phải giật mình, cô hốt hoảng quát lên: “Có chuyện gì mà gọi to thế?”

Bách Dương: “Em không thấy anh Viễn Hàn đâu hết á, chị làm gì anh ấy rồi?”

Mộng Vân: “Anh Viễn Hàn ở bên phòng chị, không cần phải lo”

Bách Dương: “Chị làm gì anh ấy rồi?”

Mộng Vân: “Chuẩn bị biến anh ấy thành bạn trai để ăn, được chưa?”

Viễn Hàn: “???”

Bách Dương: “Mơ đi, loại con gái đanh đá, đáng ghét, ngực bé như chị thì nghĩ sao anh Viễn Hàn thích. Không trêu chị nữa đâu, em đi sang nhà bạn đây, chị nhớ nấu cơm đấy”

Mộng Vân nghe vậy thì có chút tức giận, đanh đá, đáng ghét có thể chấp nhận được nhưng ngực bé thì sao chứ. Cô tức giận bĩu môi mà không để ý đến Viễn Hàn đang nhìn mình, cậu đưa tay lên nhéo má cô

“Chuẩn bị biến tôi thành bạn trai để ăn?”

Cô nghe thấy vậy thì nhìn cậu những lời buột miệng nói ra lúc nãy đã bị cậu nghe thấy hết rồi, Mộng Vân sợ hãi đến mức chùm kín chăn lại để che đi sự xấu hổ. Viễn Hàn thì lại đưa tay ra kéo cả chăn lẫn cô vào trong lòng, trầm giọng nói: “Mộng Vân không phải ngại nữa đâu, đó chỉ là lời trêu thôi mà”

Đó là lời trêu thôi sao? Không phải đâu là lời mình buột miệng nói ra mà, mình muốn Viễn Hàn trở thành bạn trai mình và đến khi kết hôn mình sẽ “ăn” cậu ấy

Không thấy cô trả lời Viễn Hàn đành thử dỗ dành xem hiệu quả không: Mộng Vân à, đừng như vậy nữa mà. Mau dậy thôi nào trời đến trưa rồi, dậy đi"

Giọng nói đầy sự nũng nịu của Viễn Hàn khiến trái tim Mộng Vân có chút tan chảy, làm sao có thể từ chối được chứ. Cô nói: “Được nhưng cậu bỏ mình ra đi” trong giọng nói có chút ngại ngùng

Viễn Hàn bỏ tay ra rồi ngồi dậy, cô cũng theo đó mà ngồi dậy. Cậu đi ra khỏi phòng, cô biết chắc là cậu chuẩn bị đi vệ sinh cá nhân rồi nhìn thấy con mèo nhỏ của mình đang ngủ. Bấy giờ cô mới nhận ra là tối qua không thấy em nó, thế là qua cô không cho em vào phòng ngủ

“Tối qua em ngủ ở đâu thế mèo?”

Con mèo mở mắt ra nhìn cô rồi lại ngủ làm cô khó hiểu, con mèo chán cô lắm rồi. Qua phải để nó ngủ với người khác

Dỗi không thèm nói chuyện với sen nữa

Cô không hiểu gì nên cũng không quan tâm nữa đứng dậy đi ra chỗ con hoàng thượng nghịch nó một chút rồi mới đi đánh răng. Nhưng kì lạ là cô không nhìn thấy bóng dáng Viễn Hàn đâu cả nhưng nghĩ là cậu ở nhà tắm bên dưới nên cô tiếp tục công việc của mình

Vệ sinh cá nhân xong Mộng Vân đi xuống dưới bếp để chuẩn bị nấu ăn, sáng dậy hơi muộn nên cô đành gộp bữa sáng với bữa trưa chung với nhau. Thế quái nào mà khi xuống bếp cô vẫn không thấy Viễn Hàn ở đây, ở trên kia không thấy đâu, ở dưới lại càng không thấy

Viễn Hàn đang ở đâu chứ?

Mộng Vân có chút lo lắng nên bât đầu đi tìm các ngóc ngách trong nhà nhưng gọi khản cả giọng mà không thấy người đâu. Lo cậu đã xảy ra chuyện gì, lo lắng đến mức cắn môi dưới khiến nó chảy máu ra

Đang lúc lo lắng chuẩn bị gọi điện cho Viễn Hàn thì cậu lại xuất hiện ở phía cửa nhà, trên tay cầm hai túi đồ ăn. Mộng Vân lo lắng chạy đến hỏi: “Cậu đi đâu mà làm mình tìm không thấy vậy, biết mình lo lắm không?”

Viễn Hàn nhìn thấy đôi môi bị cô cắn đến chảy máu mà trong lòng xót, đưa tay lên lau nhẹ vết máu đi rồi nói: “Nãy tôi đi mua đồ ăn sáng ở cửa hàng tiện lợi. Để cậu lo lắng rồi, xin lỗi”

“Lần sau bảo mình một tiếng để mình biết, mình lo khi không thấy cậu lắm đấy”

Viễn Hàn: “Được rồi, lần sau sẽ bảo cậu. Giờ thì ăn sáng đi”

Mộng Vân nhìn thấy đồ ăn trên tay cậu có chút bất ngờ, nói: “Cậu mua làm gì? Sắp trưa rồi mà nên ăn luôn bữa trưa, mua tốn tiền lắm đó”

Cậu nghe vậy thì nhíu mày, nói: “Ăn thế không tốt cho sức khỏe xíu nào, bảo sao cậu thường xuyên uống thuốc dạ dày”

Mộng Vân: “Sao cậu biết?”

Viễn Hàn: “Cậu để thuốc dạ dày ngay trên bàn học”

Nghĩ tôi mù hay sao mà không nhìn thấy?

Cô nghe vậy thì không biết nói gì, lúc nào cũng để đồ bừa bộn khiến nhiều lúc cô bị mẹ la rất nhiều. Tự nhiên để người mình thích nhìn thấy, ngại chết mất thôi

Viễn Hàn đưa chiếc bánh lên tay Mộng Vân rồi nói: "Dù sắp ăn trưa rồi thì cũng phải ăn đi, bỏ bữa sáng không tốt đâu. Huống chi cậu lại hay bị đau dạ dày

Ngoan! Nghe tôi"

Không ngờ cậu cũng rất quan tâm cô và cũng hiểu rõ nếu không chịu ăn sáng bệnh dạ dày sẽ dễ tái phát. Mộng Vân nhìn chiếc bánh rồi nhìn cậu, trong lòng không khỏi cảm động trước điều này

Viễn Hàn làm cô thích chết mất

Cậu thấy vậy thì cũng vui vẻ sau đó lấy hộp sữa ra cắm ống hút vào đưa cho Mộng Vân. Cậu để cô nhận lấy rồi cũng lấy bữa sáng của mình ra rồi ngồi xuống bàn ăn dưới bếp ăn, cứ thế cả hai cùng ăn rồi sau khi ăn xong cũng nhau chuẩn bị bữa trưa

*Phía bên Hoài Nam*

“Có gì khả thi thì báo lại với tôi” Hoài Nam tắt điện đi, dạo gần đây cậu ấy cảm thấy Nguyệt Thẩm im im nên biết chắc là có chuyện, thế là cậu ấy thuê người đi điều tra. Nhưng có vẻ cô ta chưa làm điều gì nên chưa thấy có bất kỳ dấu hiệu gì

Dạo này Hoài Nam cảm thấy có gì đó không ổn sắp xảy đến với Mộng Vân, vì lo lắng cho chị dâu tương lai nên cậu đã âm thầm cử người đi theo Nguyệt Thẩm. Có thể nói Hoài Nam cũng không có ấn tượng với Nguyệt Thẩm, đối với cậu ấy thì cô ta lúc nào cũng giả tạo cố làm mọi cách để thu hút sự chú ý của Viễn Hàn

“Đừng nghĩ có thể đụng đến chị dâu tương lai của tôi”

/ Cốc cốc /

Tiếng gõ cửa làm Hoài Nam phải gác lại suy nghĩ khi nãy, cậu nhẹ nhàng nói: “Cửa không khóa đâu”, nghe thấy thế người ở bên ngoài mở cửa vào. Dương Miên thấy anh thì rất vui vẻ, cô bé đóng cửa lại rồi chạy đến ôm lấy Hoài Nam

Ngày hôm qua được ở Hoài Nam khiến cô bé rất hạnh phúc rồi, giờ vẫn muốn ở bên cạnh cậu ấy thêm chút nữa. Cô ngước mắt lên nũng nịu nói: “Anh đang làm việc sao ạ?”

“Ừ một chút việc của công ty ý mà, anh xử lí thêm lúc nữa là xong ý mà”

Dương Miên: “Anh Hoài Nam mệt không?”

Hoài Nam: “Anh mệt lắm! Miên Miên ôm anh thêm chút nữa để anh có năng lượng làm tiếp công việc đi”

Cô bé nghe vậy thì không thể không ngại ngùng nhưng rồi Dương Miên lại kiễng chân lên hôn nhẹ lên môi cậu ấy. Hoài Nam thấy thế thì lại càng vui hơn, cậu ngồi xuống ghế sau đó đặt Dương Miên ngồi lên đùi mình rồi đặt lên môi Dương Miên nụ hôn

Mấy khi được hôn nhau nên giờ phải hôn cho đã chứ, Hoài Nam với Dương Miên không mấy khi được gần gũi với nhau nên phải tranh thủ chứ. Hai người họ yêu nhau Viễn Hàn biết nhưng cậu không ủng hộ cũng không ngăn cản nhưng nhiều lúc cậu vẫn cảnh cáo hai người về chuyện này và thường không để Dương Miên tiếp xúc quá nhiều với cậu ấy

Vậy nên Hoài Nam với Dương Miên thường hay vụng trộm như này, khá là hay. Có khi Viễn Hàn đang làm vậy cũng nên

*Quay lại bên Viễn Hàn*

Sau khi ăn sáng xong cả hai người bắt đầu công việc làm bếp, thức ăn đều có sẵn trong tủ lạnh rồi giờ chỉ việc chế biến thôi. Mộng Vân và Viễn Hàn chia nhau ra làm, kĩ năng nấu ăn của Viễn Hàn đã thành thạo hơn rồi. Hai người ở trong bếp vừa nói chuyện vui vẻ với nhau vừa nấu ăn khung cảnh vô cùng đẹp nhìn giống như một cặp vợ chồng vậy

Mộng Vân ở bên cạnh quan sát và hướng dẫn Viễn Hàn nêm nếm gia vị, trang trí thức ăn còn Viễn Hàn ở bên cạnh lắng nghe và tiếp thu. Vì là một học bá nên Viễn Hàn hiểu rất nhanh, giờ đây cậu có thể giúp đỡ mẹ trong việc bếp núc rồi và điều quan trọng nhất là cậu có thể nấu những món ăn ngon để cho tiểu thư nhỏ của cậu thưởng thức rồi

Cuối cùng sau nửa tiếng ở trong bếp thì hai người họ cũng nấu xong bữa trưa, bàn ăn giờ tràn ngập những món ăn vô cùng đẹp mắt nhìn là muốn ăn nhưng vì có bố mẹ Mộng Vân nên đành phải chờ

Trong lúc chờ Viễn Hàn được Mộng Vân đưa lên trên sân thượng trên tầng để ngồi, cô còn mang theo nước ép hoa quả và một vài miếng bánh để ăn khi ngồi trên đấy. Đi lên trên sân thượng khung cảnh trước mắt có chút khác vì bây giờ trời bắt đầu chuyển sang mùa đông nên hoa cũng không thấy nở nữa chỉ có một vài bông hoa nở vào mùa đông là đang bắt đầu đâm chồi

Ngồi xuống ghế Mộng Vân lấy một cuốn tiểu thuyết ra để ngồi đọc và Viễn Hàn cũng thế, không biết sao dạo này cậu có vẻ thích đọc tiểu thuyết ngôn tình nhưng chủ yếu là trong tiểu thuyết phải có thể loại: Hắc Bang, Mafia hoặc Hành động. Mà vừa hay Mộng Vân lại có rất nhiều truyện ngôn tình theo thể loại như thế và cậu đang mượn cuốn tiểu thuyết có tên “Đạo tình” của cô để đọc

Cứ như vậy cả hai người đều ngồi đọc tiểu thuyết, lâu lâu thì lại nhìn nhau một vài cái rồi cười và cũng có nói chuyện tâm sự với nhau. Thời gian cứ như này liệu có phải tốt hơn không

Đến mười hai giờ trưa

Bố mẹ Mộng Vân vừa đi làm về thấy bàn ăn chuẩn bị đầy đủ các món nhưng không thấy người đâu, thế là Nịch Nhu đi lên trên tầng gọi hai người xuống ăn cơm

“Mấy đứa ơi xuống ăn cơm nào”

Cả hai ở trên nghe thấy vậy thì đóng cuốn sách lại đứng dậy dọn dẹp rồi cùng đi xuống dưới nhà, khi mọi người chuẩn bị ngồi vào bàn ăn thì Bách Dương về. Cậu bé vừa đi chơi bóng ở bên nhà bạn nên có hơi mệt mỏi

Mọi người ở trong bàn ăn vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ, Viễn Hàn cũng phải vui theo với gia đình này. Gia đình của cậu cũng hạnh phúc nhưng không có đầy đủ thành viên trong nhà, đơn giản là không có ông ta



Bên phía Lộ Tiêu cùng với hai đứa con lớn

Cả ba người đang ngồi trong biệt thự của Lộ gia, không khí cũng rất căng thẳng. Phía đối diện với ba người là Lộ phu nhân đang nhàn nhã uống một ngụm trà, bà ta nói: “Lộ Tiêu, con đã li dị với Lục Vĩnh rồi thì quay về phục vụ cho Lộ gia đi”

Hàn Linh nghe thế muốn lên tiếng nhưng Lộ Tiêu đã nhanh hơn, bà nói: “Con đã đoạn tuyệt quan hệ với Lộ gia rồi”

Lộ phu nhân: “Hỗn xược, Lộ Tiêu ta ra lệnh cho con không được nói như vậy”

Lộ Tiêu: “Mẹ không có quyền ra lệnh cho con, từ khi về làm dâu nhà Lục gia con đã đoạn tuyệt quan hệ rồi. Và cũng chính mẹ đã kí vào đơn đoạn tuyệt rồi”

Lộ phu nhân: “Con dám ăn nói như thế”

Hàn Linh không chịu được nữa lên tiếng: "Này bà ngoại! Bà xem lại bản thân bà đi, một người phụ nữ lúc nào cũng ép buộc con cái phải làm theo sự sắp xếp của bà

Mẹ tôi sống trong cuộc sống địa ngục kia còn chưa dành cho bà đủ danh tiếng và tiền tài à"

Lộ phu nhân: “Cháu…”

Hàn Linh: "Mẹ tôi không nhu nhược đến mức đưa con cái vào chỗ chết đâu. Hơ! Phục vụ cho Lộ gia?

Không bao giờ có chuyện đó đâu, vì nếu như quay về Lộ gia thì bọn tôi cũng bị bà sắp xếp cuộc đời thôi nhưng tôi nhận ra là bà đang nhắm vào Viễn Hàn - em trai tôi đúng không?"

Hàn Danh bấy giờ mới lên tiếng: “Nếu Lộ phu nhân có ý định bắt buộc chúng tôi phải nghe theo thì e rằng tôi và Hàn Linh sẽ không để yên đâu”

Lộ Tiêu nghe các con nói thế thì rất vui bà uống một ngụm trà rồi nói: "Lộ phu nhân, nếu mẹ có ý định đụng vào Viễn Hàn thì e rằng Lục gia sẽ không để yên đâu

Vì Viễn Hàn đã được Lục lão gia tuyên bố sẽ trở thành người thừa kế của Lục thị rồi, dù bây giờ con đã li hôn"

Hàn Danh: “Nếu như bà đụng đến Viễn Hàn hay mẹ tôi thì bà không được yên đâu. Tôi và Hàn Linh sẽ cho Lộ gia biến mất”

Bà ta nghe thấy vậy thì trong lòng có chút hoảng sợ, không ngờ rằng đứa con gái ngoan hiền cùng với hai đứa cháu lớn có thể làm được như vậy. Lộ phu nhân tức giận nhưng bà ta chẳng thể làm được gì vì Hàn Linh là một luật sư, được Vương gia giúp đỡ cũng như được Lục gia chống lưng nếu giờ bà ta đe doạ thì sẽ rất khó

Lộ Tiêu cũng không nói gì nữa mà cùng hai đứa con đứng dậy đi về mặc kệ Lộ phu nhân đang tức giận đến đáng sợ

Cuối cùng các con cũng đã không bị Lộ gia thao túng rồi, chỉ cần các con sống hạnh phúc là được rồi