Thanh Xuân Của Tôi Bây Giờ Đã Có Em

Chương 3




Nhìn bóng lưng cô gái rời đi, khoé miệng khẽ cong lên. Lần đầu tiên Viễn Hàn thấy sự khác biệt giữa người với người nhưng sau đó nụ cười trên môi dần dần biến mất, có lẽ niềm vui là thứ gì đó qua xa vời đối với một con người bị ảnh hưởng tâm lí. Viễn Hàn quay vào phòng đặt lưng lên giường rồi thiếp đi

Mãi cho đến tận đến tận tối muộn cậu mới tỉnh dậy do mẹ gọi: "Viễn Hàn à, đi tắm rồi xuống ăn tối nào con". Viễn Hàn đứng dậy đi lấy quần áo trong túi để đi tắm rửa, phòng của cậu có một phòng tắm khép kín nên không phải đi ra khỏi phòng để đi sang phòng tắm

Tắm xong cậu xuống cùng ăn với mọi người, trong thời gian Viễn Hàn đang ngủ thì mọi người đã đi mua các nguyên liệu về để chuẩn bị một bữa ăn rất ngon để chúc mừng một cuộc sống mới. Mọi người cùng ngồi vào bàn ăn, tâm sự mọi chuyện về tương lai một gia đình hạnh phúc bên nhau. Đây giống như giấc mơ mà mọi người đều mong ước vậy

Bữa tiệc kết thúc, Viễn Hàn dọn dẹp bàn ăn sau đó đi lên trên phòng nghỉ ngơi. Lúc này tâm trạng của cậu rất vui nhưng cậu không thể cười vui vẻ được, đi đến chỗ túi quần áo cậu lấy ra để sắp xếp vào tủ trong lúc lấy quần áo thì cậu lấy ra một quyển vở vẽ

Đây là quyển vở mẹ tặng cậu để bộc lộ cảm xúc qua những bức tranh nhưng chưa bao giờ cậu động đến nó cả. Cầm quyển vở đi đến bàn học Viễn Hàn ngồi xuống lấy chiếc bút chì đã được chuẩn bị sẵn ở đấy để vẽ nhưng ngồi mãi mà không thể vẽ được. Tâm trí của Viễn Hàn không thể bộc lộ ra được

Tại sao vậy? Tại sao mình không thể vẽ được? Bản thân mình không có cảm xúc để vẽ hay sao?

Cứ thế những câu hỏi đó liên tục lặp lại trong tâm trí cậu, làm cho Viễn Hàn chỉ biết ôm lấy đầu với những câu hỏi đó

"Chào anh, em là Kiều Mộng Vân..."

"Hả?" Viễn Hàn giật mình sau khi câu nói đó xuất hiện. Cậu nhớ lại hồi sáng lúc mà cô bé đó làm quen với mình, cách làm quen đó nếu bị người khác nhìn thấy sẽ nghĩ là cô ấy có vấn đề nhưng tại sao bản thân cậu lại thấy rất vui

Nghĩ đến đây khoé miệng cậu lại cong lên, Viễn Hàn cảm thấy sự khác biệt rồi quay xuống nhìn vào tờ giấy trắng đó. Lúc này cậu cầm bút lên và vẽ lại hình ảnh cô gái đó, Mộng Vân trong nét vẽ của Viễn Hàn trong rất đẹp và không thể phủ nhận là cô gái này có nét giống với mấy cô tiểu thư trong một số bộ phim ngôn tình. Cậu nhìn bức tranh của bản thân đã vẽ, vô thức gọi tên cô gái đó: "Kiều Mộng Vân..."

Mộng Vân đang ở trên bà đọc sách bỗng hắt xì 3 lần và như thói quen nói: "Đây là đang ghét hay đang thích tôi vậy?"

*Quay về chỗ Viễn Hàn*

Lúc này một tiếng gõ cửa đã làm cậu thu hồi lại suy nghĩ của mình rồi đóng quyển vở lại

"Vào đi, cửa không có khoá đâu ạ"

Là Hàn Danh, anh đến thông báo cho đứa em trai của mình về trường học mà cậu sẽ học. Đại Thanh sẽ là trường mà Viễn Hàn theo học bởi đây là ngôi trường có tiếng nhất thành phố nên sẽ là lựa chọn tốt để em trai theo học, còn trường Lang Cửu tuy cũng bồi dưỡng ra những tài năng trẻ nhưng tỉ lệ rất ít nhưng bù lại trường này gần hơn trường Đại Thanh

"Cứ lựa chọn như vậy đi ạ, em không có ý kiến gì hết"

Hàn Danh biết thằng em mình vẫn khó để làm quen với mọi người nên cũng đã an ủi đồng thời lấy ra một hộp quà cho tặng Viễn Hàn

Đó là một chiếc điện thoại bởi anh biết từ trước đến giờ Viễn Hàn chưa được dùng điện thoại bao giờ chỉ trừ khi mẹ cho mượn để học bài, vì vậy nên anh mua cho cái mới để hai đứa em mình có thể thuận tiện sử dụng để học tập cũng như nắm bắt tin tức hơn

"Bây giờ bắt đầu một cuộc sống mới rồi, liệu em có muốn tìm cho mình một cô bạn gái không?"

Viễn Hàn khi nghe đến câu "bạn gái" thì tâm trạng lập tức thay đổi. Cậu lạnh lùng nói rằng: "Bản thân em bây giờ chỉ muốn học chứ không muốn yêu với lại em không thích mấy cô nàng mít ướt, bánh bèo đâu. Phiền phức lắm" mặc kệ thằng anh cả đang cố khuyên bảo mình nên kiếm bạn gái, cậu đi ra khỏi phòng rồi rời khỏi nhà

Cậu ra ngoài đi dạo đến một chỗ vắng người, lấy trong người một điếu thuốc lá nhẹ nhàng châm lửa rồi hút. Không một ai trong nhà biết là cậu hút thuốc bởi Viễn Hàn cũng mới hút từ năm trước

"Chẳng biết cô ta bây giờ như nào nữa?"

Nhớ lại quá khứ của bản thân Viễn Hàn cười chính bản thân mình vì đã tin tưởng vào thứ tình yêu giả tạo của mình và cô ta

*Hồi tưởng*

Năm lớp 10 một học sinh mới chuyển đến lớp cậu học và được xếp ngồi cạnh Viễn Hàn. Cô gái đó rất hiền lành, thân thiện, thành tích tốt và cũng thuộc dạng có điều kiện nên Viễn Hàn và cô trở thành người yêu sau một thời gian quen biết

Cứ nghĩ là mọi chuyện thật tốt đẹp nhưng không phải, Viễn Hàn biết được cô ta chỉ lợi dụng cậu để bản thân được chú ý nhiều hơn bởi gia cảnh nhà cậu cũng không khác gì nhà cô. Biết được sự thật đó làm Viễn Hàn cảm thấy ghét bỏ thứ tình yêu giả dối đó, cậu nghỉ học suốt một tuần không đến lớp

Đến trường thì lại phải gặp cô bạn gái giả dối mà ở nhà thì cũng không được yên. Ở nhà lúc nào ông ta cũng chửi cậu là kẻ vô dụng, hai điều tồi tệ nhất khiến Viễn Hàn cảm thấy như mọi thứ đều sụp đổ hẳn rồi khiến cho cậu đi đến cái chết

Ông trời dường như không muốn cho cậu chết nên đã để mẹ cậu phát hiện ra và được cấp cứu kịp thời không ảnh hưởng gì đến tính mạng nhưng sau vụ việc lần này đã khiến cho Viễn Hàn bị trầm cảm, Lộ Tiêu vô cùng ân hận vì bà đã khiến cho các con phải khổ sở mà tìm đến cái chết. Viễn Hàn ôm lấy mẹ và hứa sẽ không bao giờ dại dột như vậy nữa

Sau sự việc ngày hôm đó cậu đã chia tay với bạn gái đồng thời chuyển lớp để không phải gặp nhau nữa, từ đấy trở đi không ai thấy Viễn Hàn yêu thêm một cô gái nào nữa, thậm chí bạn gái cũ đã nhiều lần níu kéo muốn quay lại với anh nhưng đều bị từ chối

*Hết hồi tưởng*



Hồi ức đó kết thúc sau khi điếu thuốc trên tay cậu hết, bỏ điếu thuốc vào thùng rác rồi cậu quay về nhà. Những suy nghĩ về bạn gái dần dần không còn trong suy nghĩ của cậu nữa

......................

* 1 tháng sau *

"Mộng Vân, dậy chưa con?"

Tiếng gọi của mẹ đánh thức cô con gái đang say giấc phải tỉnh dậy. Cô mơ màng bảo với mẹ: "Cho con ngủ thêm một chút nữa đi, có được không ạ?"

Nghe được câu nói đó mẹ cô cũng không trả lời mà thay vào đó là cậu em của cô nói: "Chị mà không dậy thì nay ở đây luôn đi, khỏi mua sách nữa đi". Câu nói này có hiệu quả đến mức làm cho Mộng Vân tỉnh dậy hẳn, cô chạy xuống khỏi giường rồi vệ sinh cá nhân

"Sao mày không bảo chị sớm, chị em vậy đấy"

Bách Dương nhìn Mộng Vân với ánh mắt khinh thường "Tại chị chứ, không gọi thì có khối mà chị nhớ", tự nhiên Bách Dương bị gõ đầu ấm ức nhìn người đánh mình

"Sao ba đánh con?"

Nhạt Lân nhàn nhã đọc tin tức quay ra bảo Bách Dương không trêu chị nữa, cậu ấy cảm thấy bố coi trọng bình rượu mơ quý đó hơn thằng con này mà đau lòng

Mộng Vân vệ sinh cá nhân xong cũng đã chuẩn bị đồ để đi, lần này cô được về nhà chơi hết một tuần rồi lại lên bởi cô nhận được thông báo từ giáo viên là phải mua sách nhanh vì số lượng lần này có hạn

Bà ngoại bình tĩnh bảo: "Mộng Vân à, ăn sáng xong rồi hãy đi". Cô cũng ngoan ngoãn nghe lời bà ăn uống xong rồi mới đi, chuyến tàu của cô xuất phát lúc 9 giờ mà bây giờ mới có 8 giờ nên cô còn rất nhiều thời gian

* Một lúc sau *

Nhạt Lân đang đứng ở cửa chờ Mộng Vân ra, ông không yên tâm để con gái một mình đi về nhà nhưng cô đã bảo với ông là: "Con sẽ ổn thôi, ba đừng lo" để ông bớt lo lắng

Nhưng ông vẫn chưa an tâm được nên đã đưa cô ra nhà ga để đi về như vậy ông mới đỡ bất an. Bởi vì Mộng Vân là tất cả đối với ông, là bình rượu mơ mà ông trân trọng nhất nên Nhạt Lân không muốn những điều tồi tệ xảy ra với con bé

"Lần này con về nhớ cẩn thận nhá, mà có chắc là không cần ba mẹ về cùng không?"

Mộng Vân vẫn giữ thái độ kiên quyết: "Con lớn rồi cho nên có thể tự lo liệu cho bản thân mình, ba cứ yên tâm ạ". Nghe con gái nói vậy thì ông cũng yên tâm được một chút rồi để con gái đi và đây cũng là lần đầu cô đi về một mình

Nhạt Lân dẫn con gái lên tàu rồi tạm biệt cô, chuyến tàu này mất khoảng hai tiếng để về đến thành phố nên con bé cũng phải vất vả nhiều. Nhưng ông vẫn tin tưởng con gái có thể tự lo liệu cho mình được bởi cô nói mình đã lớn rồi

Cuối cùng sau hai tiếng đồng hồ thì cũng đến nơi, Mộng Vân đi ra khỏi tàu trong trạng thái vui vẻ. Thay vì đi về thẳng nhà thì cô lại sang nhà Thẩm Ly chơi vì nhà cậu ấy cách đây cũng không xa lắm, nghĩ đến đây Mộng Vân rất vui và chạy đến nhà Thẩm Ly luôn

* Tại nhà Thẩm Ly *

"Cuối cùng cũng xong hết mấy việc nhà, giờ mình chỉ còn mỗi mấy việc lặt vặt nữa thôi"

Thẩm Ly dọn dẹp nhà cửa từ sáng đến bây giờ, đang định làm tiếp công việc tiếp theo thì nghe thấy tiếng Mộng Vân ở gần đó. Mộng Vân đang đứng trước cửa nhà Thẩm Ly để gọi cô, mặc kệ mọi việc đang định làm cô vui mừng ra đón bạn vào nhà

Một tháng trời mới gặp được nhau nên cả hai vui lắm ôm nhau một lúc rồi ngồi nói chuyện, bất kể chuyện vui buồn gì cũng kể với nhau hết. Cả hai ngồi nói chuyện lâu đến mức ngay cả đi nấu cơm cũng nói chuyện với nhau

Không thể không quên đến vấn đề chính, Mộng Vân hỏi Thẩm Ly có định đi mua sách không bởi theo như thông báo mà giáo viên bảo thì sách lần này có giới hạn. Nghe đến đây Thẩm Ly mới nhớ ra là bản thân chưa mua sách nên đã đề nghị đi mua sách cùng Mộng Vân vào tối này và cô ấy cũng đồng ý

Nói chuyện đến gần 11 giờ thì Mộng Vân mới nhận ra bản thân phải về nhà nên đã xin phép về trước, cô còn nhớ ra bản thân chưa nấu cơm nên đã ghé qua một cửa hàng tiện lợi để mua đồ ăn trong lúc chờ xe đến

Cuối cùng cũng về đến khu phố mà cô đang ở, trời lúc này rất nắng nên đường đi cũng khá là bỏng

"Sao mình lại quên không mang theo cái ô chứ, giờ làm sao mà đi được?"

Mộng Vân trách bản thân lúc nào cũng hay quên nên đang nghĩ cách về nhà mà không bị nắng bởi cô rất chú trọng vấn đề làm đẹp của con gái bây giờ và cũng lo bản thân sẽ bị cảm nắng. Bỗng cô bị ai đó ở phía sau làm cô ngã nhưng có một bàn tay của ai đó đã đỡ được cô, suýt nữa thì hôn đất

Cô quay ra thì nhìn thấy một cô bé đang ngồi dưới đất đang nhìn cô thấy vậy Mộng Vân vội đưa tay ra để đỡ cô bé kia, ríu rít xin lỗi: "Chị xin lỗi em, làm em bị thương rồi", cô bé đó đưa tay cho Mộng Vân để cô kéo lên đồng thời giúp cô phủi hết bụi đi

"Dương Miên, xin lỗi chị ấy đi"



Nghe vậy cô bé cũng xin lỗi Mộng Vân bởi cô bé đi đứng không nhìn đường nên mới va phải chị, Mộng Vân cũng không tính toán gì nhiều mà tha thứ cho cô bé. Đồng thời quay qua cảm ơn người đã đỡ mình và bất ngờ thay người đỡ cô lại chính là anh chàng mà cô nhìn thấy lúc ở ngoài vườn, cô nhìn anh một lúc rồi mới mở miệng ra nói được hai từ "cảm ơn". Viễn Hàn cũng không ngờ là sẽ gặp cô gái đó ở đây nên cả hai nhìn nhau một lúc

"Anh chị nhìn nhau đủ chưa ạ?" Dương Miên đứng nhìn hai người chán chê rồi lên tiếng. Lúc này cả hai mới hoàng hồn lại vội quay qua nhìn cô bé rồi xin lỗi vì đã làm mất thời gian của em. Dương Miên nhìn Mộng Vân một chút rồi hỏi: "Sao chị không về nhà mà lại ở đây ạ?"

"Tại trời nắng quá mà chị lại quên mang ô nên hơi ngại về"

Nghe đến đây Viễn Hàn nghĩ thầm trong đầu: "*Sao phải ngại nhể, đi giữa nắng có sao đâu*". Dương Miên vội lấy ô từ trong túi ra rồi hỏi Mộng Vân có muốn về cùng không

Mộng Vân định từ chối nhưng nhìn thời tiết làm cô không thể từ chối được, nên đi cùng hai anh em kia về nhà. Trên đường đi về nhà Dương Miên vẫn luôn chú ý đến Mộng Vân, cô bé muốn mở lời để nói chuyện nhưng lại ngại không dám nói

Về đến nhà Dương Miên đưa ô cho Mộng Vân vì cô bé không biết là nhà Mộng Vân cạnh nhà mình, cô bé nói: "Chị à, chị sợ nắng thì cầm ô về đi em cho mượn". Mộng Vân bất ngờ trước hành động và lời nói đó của cô bé nên cô vội nói rằng nhà mình ở cạnh nhà cô bé và cũng cảm ơn cô bé vì đã cho mình đi nhờ ô về nhà

"Kiều Mộng Vân..."

Đang định quay đi thì có tiếng gọi cô lại, cô quay lại thì nhìn thấy chàng trai đó đang nhìn cô. Cô vội hỏi: "Anh gọi em có vấn đề gì không?", im lặng một lúc Viễn Hàn vội đẩy em gái mình ra rồi bảo nó muốn nói chuyện với cô

"Anh ba". Dương Miên ngại ngùng trách anh trai rồi nhìn về phía Mộng Vân

"Em muốn hỏi chị chuyện gì sao?"

Dương Miên vẫn im lặng bởi cô bé không biết nói gì, thấy mãi cô vẫn không nói gì thì Mộng Vân xin phép vào nhà trước. Viễn Hàn cũng tạm biệt rồi định đưa em gái vào nhà nhưng cô bé đã ôm lấy tay anh rồi hỏi Mộng Vân

"Chiều mai chị sang chơi với em được không và em tên là Dương Miên muốn làm quen với chị"

Mộng Vân cười rồi cũng trả lời cô bé: "Được thôi cô bé, vậy hẹn em chiều mai nhá". Nói rồi cô tạm biệt hai anh em rồi vào nhà

Nhìn theo bóng dáng từ từ đi vào trong nhà, lúc này Viễn Hàn mới gõ đầu đứa em bởi nó làm mất thời gian của anh cũng như là thời gian của chị gái kia. Dương Miên xin lỗi rồi cùng anh trai vào trong nhà

"Hai đứa về rồi sao, để mẹ hâm nóng lại thức ăn cho mấy đứa"

Lộ Tiêu sau khi chuyển đến thành phố này sống thì trở thành một bà nội trợ của gia đình dù đã nhiều lần muốn kiếm việc để lo cho các con nhưng mà hai đứa lớn không cho đi vì hai đứa nó bảo để hai đứa nó lo là được

Hàn Danh là trưởng phòng tại một công ty lớn nhất nhì thành phố lương mỗi tháng đủ để nuôi hai đứa em đi học, còn Hàn Linh là luật sư có tiếng nên lương cũng không phải dạng ít sương sương cũng có thể nuôi được mẹ và hai em

Viễn Hàn trong lúc chờ mẹ hâm lại đồ ăn thì đi lên phòng ngồi chờ, cậu vẫn không hiểu tại sao lúc đó khi nhìn thấy Mộng Vân cảm xúc của bản thân lúc đó rất phức tạp và thậm chí không thể mở miệng ra nói chuyện cô. Ánh mắt cậu nhìn sang bên cửa sổ nhà bên cạnh thấy Mộng Vân đang ở đó, lo lắng bản thân sẽ làm cô thấy ngại nên đã ra khỏi phòng

* Bên phía Mộng Vân *

Cô vừa ăn vừa nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, cứ nghĩ đến chàng trai đó là lại thấy ngại ngùng rồi trách bản thân đã làm ra cái chuyện xấu hổ gì vậy. Tại lúc đó cô không biết phải làm gì nên mới như vậy càng nghĩ Mộng Vân lại càng muốn tìm một cái hố để chui xuống

Tiếng chuông điện thoại làm cắt ngang suy nghĩ Mộng Vân, cô nhấc máy lên trả lời. Đầu dây bên kia là mẹ cô

Nịch Nhu: "Mộng Vân à, con về đến nhà rồi mà sao không gọi điện cho bố mẹ vậy?"

Mộng Vân: "Dạ con xin lỗi tại con đang làm chút việc nên không nhớ ra"

Nịch Nhu: "Con ở nhà một mình nhớ chú ý nhá, có gì khó khăn thì gọi cho bố mẹ hoặc nhờ anh Hàn Danh với chị Hàn Linh giúp đấy. Nhớ chưa?"

Mộng Vân: "Vâng ạ, tạm biệt bố mẹ. Yêu hai người"

Mộng Vân cúp máy, dọn dẹp giường gọn gàng rồi nằm xuống ngủ một giấc. Đến lúc hoàng hôn sắp buông xuống thì cô mới ngủ dậy nhìn đồng hồ thì đã là 5 giờ 30 phút chiều rồi, cô bước xuống giường sau đó vào nhà tắm rửa mặt rồi đi cơm nước cho bữa tối

*Đến tối*

Sau khi ăn tối xong thì Mộng Vân đã gọi điện bảo với mọi người là cô đi mua sách để gia đình yên tâm rồi mới đi khỏi nhà. Cô mặc một chiếc áo màu đen cũng với chiếc quần ngắn cùng màu, mái tóc được cột gọn lên

Bước ra khỏi nhà cô gặp Hàn Linh vừa mới tan làm về, Hàn Linh bất ngờ khi nhìn thấy Mộng Vân ở nhà một mình, liền hỏi: "Em về nhà một mình sao?"

Mộng Vân gật đầu rồi chào hỏi Hàn Linh, cô ấy cảm thấy lo lắng cho cô vì cô ở nhà một mình dù biết bản thân cô đã lớn rồi nhưng nhìn Mộng Vân vẫn bé bé giống Dương Miên nhà mình kiểu gì ý. Hàn Linh dặn dò Mộng Vân một số điều cần thiết rồi đi vào nhà