Thanh Xuân Của Tôi Bây Giờ Đã Có Em

Chương 27




Tại trường Lang Cửu

Khác hẳn với tâm trạng có chút vui vẻ của tình yêu nhà mình thì Mộng Vân lại có vẻ rất buồn, dù có nghe giảng đến chăm chú để không suy nghĩ linh tinh nhưng trong đầu cô chỉ có hình ảnh sáng nay của Viễn Hàn. Cứ nghĩ đến đôi mắt sưng lên vì khóc của cậu là trái tim cô lại nhói lên, đâu ai muốn thấy người mình yêu khóc chứ

Tâm trạng buồn bã hiện rõ trên gương mặt của cô làm Thẩm Ly bên cạnh thấy rõ, cô ấy hỏi: “Mộng Vân, cậu đang buồn sao?”

Cô ủ rũ trả lời: “Ừ, tự nhiên thấy buồn”

Thẩm Ly: “Buồn vì Viễn Hàn hả?”

Mộng Vân: Ừ, Viễn Hàn buồn làm mình cũng buồn theo"

Khoan? Hình như có gì đó sai sai ở đây thì phải? Mình vừa nói gì vậy? Thôi xong rồi

Cô nhận ra bản thân vừa lỡ lời quay ra nhìn Thẩm Ly đang nhìn mình với vẻ kinh ngạc, cô ấy không khỏi bất ngờ về lời nói của cô. Thẩm Ly hỏi nhỏ: “Cậu thích Viễn Hàn hả?”

“Mình… không có…”

Thẩm Ly: “Đừng có chối nữa, mình biết rồi”

Mộng Vân: “Mình không có chối mà”

Thẩm Ly: “Không cần phải lo, tụi mình là bạn thân mà. Có gì thì cứ nói ra đi, mình sẽ giúp cậu”

Mộng Vân: “Mình…”

“Thẩm Ly, anh nhớ em lắm đấy” Vũ Nhất từ đâu xuất hiện khiến cho Thẩm Ly phải giật mình, Mộng Vân thấy thế thì đi xuống dưới ngồi với Quang Thục để ăn cẩu lương chung

Thẩm Ly gần như tức giận khi bị xen ngang vào cuộc nói chuyện của mình, cô ấy còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Vũ Nhất hôn lên môi ngay trước cả lớp. Mộng Vân nhìn thấy vậy vừa tức vừa khó chịu nhưng vẫn phải nhìn thôi, còn Quang Thục từ tức lắm nhưng chẳng biết làm gì

Bỗng nhiên cô đánh mắt sang thấy Quang Thục đang nhắn tin mà không phải với bạn bình thường mà là với Nhã Kỳ, nhìn giao diện nói chuyện có màu đỏ mà màu đỏ thường là giao diện nói chuyện của bạn trai và bạn gái. Hai người này làm vậy là như thế nào, mà có khi hai người họ không biết bỗng một ý tưởng loé lên trong đầu cô

Cô bảo Thẩm Ly lấy giúp chiếc điện thoại trong balo rồi mở điện thoại lên, vào cuộc trò chuyện với Viễn Hàn. Mộng Vân đã học được một số mẹo để làm sao thay đổi giao diện mà không để đối phương biết rồi nhưng thế nào lúc thay đổi cô không cẩn thận làm đối phương biết

Viễn Hàn nhắn hỏi cô: [ Cậu đổi giao diện làm gì? ]

Cô hốt hoảng, không lẽ bị cậu phát hiện ra kế hoạch này

Cậu ấy mà biết thì sẽ ra sao? Có ghét mình không? Cậu ấy mà ghét mình chắc là mình sẽ phải đối mặt với sự đáng sợ đến đỉnh điểm của cậu ấy! Ôi trời phải làm sao giờ?

Viễn Hàn bên kia thấy cô không trả lời thì nhắn tiếp: [ Mộng Vân, cậu có đó không? ]

Chần chừ một lúc cô mới lấy hết can đảm nhắn lại: [ Mình vẫn ở đây mà ]

Viễn Hàn: [ Thế trả lời câu tôi vừa hỏi ]

Mộng Vân: [ À mình thay cho đẹp ý mà, nếu cậu không thích thì mình xoá ]

Viễn Hàn: [ Xoá làm gì? Đẹp mà ]

Mộng Vân: [ Cậu nói thật không? Cậu thấy đẹp sao? ]

Viễn Hàn: [ Ừ, cậu chọn đẹp lắm ]

Mộng Vân có chút vui vẻ khi nghe cậu nói vậy, trong lòng đang nở đầy những bông hoa hạnh phúc. Cô cười tủm tỉm khiến cho Quang Thục bên cạnh và hai con người bàn trên khó hiểu, Thẩm Ly ra hiệu bảo Quang Thục ngó xem cô có chuyện gì mà vui thế

Cậu ấy nghe theo quay sang định hỏi Mộng Vân thì đập vào mắt cậu là cái giao diện nhắn tin giống hệt cậu và biệt danh của người đang nhắn tin với cô, cô đặt biệt danh cho người đó là “Sweetie”

Mà nếu không nhầm thì lần trước khi lướt mạng xã hội cậu có thấy những biệt danh hay đặt cho người yêu và có cái biệt danh mà cô đặt

“Sweetie” có nghĩa là “người tôi yêu”

Oh my god

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tôi là ai? Đây là đâu? Mộng Vân vậy mà có người mình yêu? Ai thế? Tò mò muốn tìm hiểu? Chuyện động trời

Những suy nghĩ đó xuất hiện trong tâm trí Quang Thục làm cậu ấy quên mất việc cần làm, đến khi Thẩm Ly đá vào chân thì cậu ấy mới hoàn hồn. Cậu tôn trọng quyền riêng tư của bạn mình nên giả vờ lắc đầu không biết gì rồi quay sang chơi game

Mộng Vân cười xong cảm thấy có chút trống vắng vì Viễn Hàn không nhắn gì nữa, cô muốn nhắn tin nói cậu nên nghĩ ra chuyện để bắt đầu nói

Mộng Vân: [ Cậu đã ổn hơn chưa? ]

Viễn Hàn: [ Ổn hơn rồi ]

Mộng Vân: [ Nếu có chuyện gì buồn nhất định phải nói ra đấy đừng một mình chịu đựng, được không? ]

Viễn Hàn: [ Đừng quan tâm đến chuyện của tôi ]

Mộng Vân sau khi đọc tin nhắn đó xong cũng cảm thấy bản thân đã xen vào chuyện của cậu quá nên nhắn lại: [ Xin lỗi, mình không nên xen vào chuyện của cậu. Thôi không làm phiền cậu nữa, mình vào học rồi

Gặp lại sau ]

Viễn Hàn: [ Gặp lại sau ]

Sau khi tắt điện thoại Mộng Vân bảo với Thẩm Ly bản thân sẽ ngồi với Quang Thục vì tiết tiếp theo là môn sinh học giáo viên hiền lên dễ dàng đổi chỗ. Và thêm một lí do nữa là Quang Thục giờ đã ngồi một mình nên cô ngồi nói chuyện với cậu ấy cho đỡ buồn

Nói là thế chứ cả giờ học hai người không nói với nhau câu nào, cô thì ngồi nhìn ra cửa sổ suy nghĩ linh tinh còn Quang Thục ngồi chơi game. Thẩm Ly phía trên cảm thấy có gì đó sai sai vì bình thường hai con người này suốt ngày cười trong giờ mà sao hôm nay lại thế này



Buổi tối.

Hôm nay là thứ 3 nên cả nhóm đều phải đi học thêm mà lại là học toán nữa chứ. Người đau đơn nhất chắc là Mộng Vân vì cô đã ngu toán rồi lại còn được cô giáo giao cho câu hỏi khó nhất trong đề nữa chứ

Số phận thật là chớ trêu

Ngồi suy nghĩ lên lên xuống xuống, nghĩ đủ thể loại cách làm, mở toàn bộ sách vở ra nhưng cô vẫn không tìm ra cách làm

Sao cuộc đời cô ố dề vậy chứ?

Chỉ còn lại một cách đó là quay xuống hỏi bài tình yêu của mình thôi chứ sao nữa nhưng khi cô quay xuống thấy Viễn Hàn đang chỉ bài cho Nhã Kỳ và Quang Thục. À! Nhã Kỳ mới chuyển sang ngồi với nhóm cô được vài hôm trước, cô ấy cũng rất dễ hoà đồng nên chỉ vỏn vẹn một ngày đã thân thiết với mọi người rồi

Điều đó cũng tốt phải không?

Cô thấy thế thì thôi không hỏi nữa mà quay sang Hoài Nam hỏi cậu ấy: “Hoài Nam, câu mình làm hơi khó. Cậu chỉ mình được không?” Hoài Nam nghe thế thì trả lời:

“Được, không hiểu thì mình chỉ cho”

Hoài Nam cũng là học bá mà tại sao cô lại không hỏi cậu ấy, dù đứng sau Viễn Hàn nhưng cũng không thua kém gì cậu ấy. Chất giọng ấm áp nghe mà thích và rất dễ nghe nhưng Mộng Vân vẫn thích chất giọng trầm của Viễn Hàn hơn

Trong lúc giảng bài cho Mộng Vân thì cậu ấy cũng pha trò khiến cô phải cười vì không nhìn được, trông hai người rất thân thiết với nhau. Điều đó làm chàng trai nào đó không vui mà cứ nhìn hai người họ, mà hai con người đấy còn không nhận ra sát khí đang rất cao trên người Viễn Hàn

Quang Thục với Nhã Kỳ đang hơi rén vì sát khí đáng sợ này, nhìn theo ánh mắt của cậu thì thấy là hai người kia đang cười vói nhau

Mộng Vân sau khí nghe Hoài Nam chỉ bài cho thì cũng hiểu thế là cô lên bảng làm bài và kết quả không cần nói cũng biết là như nào. Sau khi được cô giáo khen Mộng Vân không kiềm được sự vui vẻ, cô quay ra giơ hai ngón tay cả cho Hoài Nam thấy vì có cậu nên cô mới làm được

Đi xuống chỗ ngồi cô mở balo ra lấy ra một cái kẹo rồi đưa cho Hoài Nam, cô nói: “Cảm ơn đã giúp mình, cho cậu cái kẹo đấy. Ngon lắm”

Hoài Nam nhận lấy rồi cho viên kẹo vào trong miệng công nhận viên kẹo này ngon thật nhưng cậu ấy có cảm giác lạnh lạnh. Biết rõ sự lạnh lẽo đến từ ai, cậu ấy quay lại và cố nặn ra một nụ cười

Viễn Hàn nhìn cậu ấy với ánh mắt viên đạn khiến Hoài Nam sợ hãi, lấy quyển sách che mình lại để giảm bớt sự tồn tại. Cậu thấy vậy thì nhìn lên bên trên thấy Mộng Vân đang gục xuống bàn ngủ, từ lúc tan học đến giờ Mộng Vân không hề nói chuyện với Viễn Hàn thậm chí còn không chú ý đến cậu

Mộng Vân bị làm sao thế? Cô ấy giận mình sao? Sao cậu không nói chuyện với tôi chứ? Cậu không thương tôi nữa sao? Mộng Vân không thương mình nữa rồi, buồn quá

Thật ra không phải là cô không biết cậu đang đằng đằng sát khí phía sau mình, mà là cô lo khi nhìn thấy cậu bản thân cô lại thấy tội lỗi. Chứ không được ngắm cậu làm cô hơi buồn, nhớ gương mặt đẹp trai đó

Tan học Mộng Vân đang sắp sách vở đi về cùng mọi người thì đột nhiên một bạn nam đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cậu bạn trông có vẻ là một người suốt ngày học hành nên đeo một cặp kính dày. Cậu ấy lấy ra một hộp quà nhỏ đưa cho cô, cậu ấy nói: “Mộng Vân, mình có món quà nho nhỏ tặng cậu”

Cô có chút ngạc nhiên nhìn cậu ấy, nói: “Quà cho mình?”

Cậu bạn đó: “Ừ, thôi cậu nhận đi. Mình đi đây”

Chưa để cô kịp từ chối cậu ấy đã rời đi để lại Mộng Vân đang ngơ ngác nhìn theo cậu ấy, còn phía Thẩm Ly, Xuân Kiều, Thanh Hi, Quang Thục, Nhã Kỳ và Hoài Nam đang phải chịu một luồng sát khí lạnh đến đáng sợ từ Lục Viễn Hàn. Sát khí của Viễn Hàn là một thứ gì đó khiến mọi người phải sợ hãi

Viễn Hàn đi đến bên cạnh cô lấy luôn cái hộp quà đó trước sự ngơ ngác của mọi người, cô hoàn hồn một lúc rồi nhận ra điều vừa thấy. Cô nói: “Viễn Hàn, cậu đang làm gì vậy? Trả lại cho mình”

“Cậu muốn giữ đồ của tên đó, có ý gì đây?”

Mộng Vân: “Mình…”

Viễn Hàn cầm hộp quà rồi đi đến ngăn bàn của cậu bạn kia để lại vào trong đó, cậu hận không thể ném luôn hộp quà đó vào trong thùng rác. Tự nhiên lại đi tặng quà cho tiểu thư nhỏ của cậu, nếu Mộng Vân mà là người yêu của cậu thì cậu không ngần ngại việc tuyên bố chủ quyền trước mặt mấy tên con trai đâu

Cậu để lại xong rồi quay qua nhìn cô trong đôi mắt đó chứa đựng một sự tức giận đến đâng sợ, dù không thể hiện ra nhưng Mộng Vân dễ dàng nhận ra. Cảm giác như cậu muốn ăn tươi nuốt cô luôn vậy, cô nhỏ bé không nhiều thịt thì chắc Viễn Hàn chỉ ăn xương thôi

Mọi người nhìn thấy thế thì đành phải kiếm được một câu chuyện để không khí bớt căng thẳng, Viễn Hàn đi đến chỗ Mộng Vân rồi kéo cô đi về. Nhưng trên đường đi về không khí vẫn im lặng khiến cho ai ai cũng thấy trống vắng

Về đến khu phố.

Viễn Hàn, Mộng Vân với Hoài Nam vừa về đến trước nhà Viễn Hàn thì thấy có một chiếc xe ô tô và mẹ cùng với anh chị đang chuẩn bị đi đâu đó. Dương Miên thấy anh ba về thì liền chạy ra, nhưng là chạy qua Viễn Hàn mà tiến đến ôm Hoài Nam

Mộng Vân thấy vậy thì cũng buồn cười nhưng lại không dám cười trước mặt Viễn Hàn, còn Viễn Hàn thì không thể tin được những gì vừa xảy ra. Em gái cậu vậy mà chạy đến ôm Hoài Nam và chỉ có một người khiến cho hai người họ có thể mạnh dạn như vậy

“Kiều Mộng Vân, cậu được lắm”

Mộng Vân nghe thấy cái tên minh thì cũng biết là hậu quả như nào rồi, cô thầm nghĩ: *Thôi xong bị cậu ấy phát hiện rồi, phải làm sao giờ*

Lộ Tiêu nhìn thấy Viễn Hàn về thì vội chạy tới, bà nói: “Viễn Hàn à, mẹ với anh chị đi sang nhà bà ngoại tầm 3 ngày sau mẹ về. Con với Dương Miên ở tạm nhà Hoài Nam và Mộng Vân nha, mẹ bảo với cô Nịch Nhu và cô Julie rồi”

Viễn Hàn nghe đến nhà bà ngoại thì có chút sợ hãi, cái gia đình luôn áp đặt mọi chuyện cho con cái đó sao. Cậu nhớ lại kí ức trước, có lần cậu được mẹ gửi sang nhà bà ngoại lúc đó cậu nghĩ là sẽ được yên ổn nhưng không gia đình bà ngoại đối xử rất tàn nhẫn với cậu

Cậu vì không biết lễ nghi vớ vẩn mà họ đặt ra nên đã phạm sai lầm mà cậu không được ăn, đến khi đói lắm rồi cũng không được ăn. May mắn là có cô người hầu tốt bụng lén mang đồ ăn đến cho cậu

Không những thế anh chị em trong cái nhà đó còn thi nhau đánh cậu, làm cho ngày hôm đấy cơ thể cậu bị thương rất năng. Người lớn trong gia đình cũng biết nhưng họ không hề ngăn cản mà còn khuyến khích đánh thêm

Mẹ cậu sau khi biết tin đã trách mắng họ nhưng họ lại đổi hết lỗi lên người cậu, trong khi cậu không hề làm gì hết. Bà ngoại còn nói mẹ cậu rằng: “Nó là mầm mống tương lai của nhà họ Lục nên phải dạy dỗ nó từ bây giờ. Chỉ như vậy đã không chịu được thì sau này còn làm được gì nữa”

Nghe câu đấy khiến cậu muốn đi lên để quát bà ngoại nhưng mẹ lại ngăn cản nên không thể làm được gì, mẹ cậu chỉ bình tĩnh nói: “Thằng bé là thiếu gia nhà họ Lục nên Lục gia sẽ giáo dục Viễn Hàn, không cần nhà ngoại can thiệp vào chuyện này”

Nói rồi mẹ bế cậu ra ngoài để mặc cái gia đình kia, khi đi xa biệt thự Lộ gia mẹ bỏ cậu xuống. Lộ Tiêu nhìn cậu với ánh mắt sót xa, bà nói: “Xin lỗi đã để con phải chịu những điều này, mẹ xin lỗi con! Viễn Hàn à!”

Viễn Hàn biết rõ cuộc sống của mẹ mình, cậu không những không trách mẹ mà còn đồng cảm với hoàn cảnh của bà. Cậu ôm lấy mẹ rồi khóc: “Mẹ không…làm gì mà phải…xin…lỗi hết, tại…con nên…mẹ mới như thế. Con…xin lỗi”. Nghe cậu nói vậy bà lại càng xót hơn, đứa con trai yêu quý của bà sao lại phải chịu những điều này chứ? Đáng lẽ thằng bé phải có một cuộc sống tốt hơn như này

Hai mẹ con cứ thế khóc một lúc trên con đường đó, mọi người cũng đi đến hỏi thăm hai mẹ con nhưng lại không thấy họ trả lời. Cứ thế hai mẹ con khóc đến khi không khóc đến khi không khóc được nữa thì thôi

Cậu hiểu được những khó khăn mà mẹ mình đang phải chịu đựng, cậu rất muốn giúp mẹ nhưng cậu không thể làm được gì. Lúc đó cậu thấy chính mình thật vô dụng, vì sự vô dụng của cậu mà mẹ mới phải vất vả và khổ cực như thế

Những kí ức không nên nhớ lại ùa về lần này mẹ về nhà bà ngoại là có ý gì. Họ lại muốn làm gì mẹ của cậu chứ, cậu lo lắng hỏi mẹ: “Mẹ về đó làm gì, ở lại đây đi ạ”

Lộ Tiêu biết Viễn Hàn đang lo lắng cho bà, bà mỉm cười rồi nói: “Không sao đâu, mẹ sẽ ổn thôi. Giải quyết xong mẹ sẽ về với con, được chứ?”

Viễn Hàn: “Mẹ…”

Cậu cũng giống Dương Miên khi biết mẹ đi về nhà bà ngoại thì đều lo lắng và không muốn cho mẹ đi. Vì nhà bà ngoại chính là ác mộng thứ hai của anh em họ, nơi đáng sợ không có tình người

Dù nghe vậy nhưng Viễn Hàn vẫn lo lắng cậu vẫn giữ lấy tay mẹ không cho bà đi, mãi mới có được một cuộc sống hạnh phúc nếu giờ về thì hạnh phúc đó sẽ không còn nữa. Cậu không muốn mất đi hạnh phúc đó, gia đình hạnh phúc, bạn bè tốt ở bên cạnh và Kiều Mộng Vân - người con gái cậu thích

Thật sự không muốn mất

Lộ Tiêu gỡ tay Viễn Hàn ra rồi đặt lên tay Mộng Vân, bà nói: “Mộng Vân, 3 ngày này cô không có ở đây nên phiền con chăm sóc cho Viễn Hàn được không?”

Mộng Vân nắm lấy đôi bàn tay của Viễn Hàn, cô mỉm cười nói: “Dạ được ạ, con sẽ không để cậu ấy buồn đâu. Cô yên tâm giao cho con ạ”

Nghe Mộng Vân nói thế Lộ Tiêu cũng an tâm rồi bà cũng quay ra nói như vậy với Hoài Nam. Sau đó cùng Hàn Danh và Hàn Linh lên xe rời đi, để lại cho con dâu và con rể tương lai hai đứa con của bà

Lộ Tiêu làm vậy vì bà biết rằng hai đứa con nhà mình đều thích hai người kia. Dương Miên thích Hoài Nam còn Viễn Hàn thích Mộng Vân, lần này đi cũng tạo cho mấy đứa cơ hội tìm hiểu nhau

Sớm muộn cũng là con dâu và con rể tương lai của bà mà thôi