Đến chiều muộn, Viễn Hàn đi sang phòng mình nhìn thấy Mộng Vân vẫn đang ngủ, cậu từ từ tiến đến chỗ cô, nhẹ nhàng đánh thức người con gái đang ngủ kia: "Mộng Vân dậy đi 5 giờ chiều rồi đó, cậu ngủ hơi lâu rồi đó"
Mộng Vân tỉnh dậy đôi mắt mơ hồ nhìn cậu, nói: "Mấy giờ rồi anh?"
"5 giờ"
Nghe đến đây Mộng Vân vẫn bình thản nằm xuống ngủ: "Cho em ngủ thêm tí nữa đi nha". Viễn Hàn nhíu mày nhìn cô, nói:
" Không có ngủ gì nữa, dậy tắm rửa rồi còn ăn tối. Cậu mà còn ngủ nữa thì tối làm sao mà ngủ tiếp được"
Biểu cảm trên mặt Viễn Hàn có chút tức giận nhưng lại không được cậu thể hiện trên mặt dù là như vậy vẫn bị Mộng Vân dễ dàng nhìn thấy được trong ánh mắt cậu, nên cũng đành đứng dậy ngoan ngoãn lấy quần áo đi tắm rửa
Tắm rửa xong cô đi xuống bếp thì lại thấy Viễn Hàn đang làm đồ ăn cho bữa tối, nhìn cậu chăm chỉ như vầy làm cô hiểu Viễn Hàn rất muốn giúp đỡ mẹ trong việc nhỏ nhặt nhất
"Cần em giúp gì không?" Mộng Vân đi đến bên cạnh để giúp Viễn Hàn một chút nhưng lại bị anh từ chối: "Không cần đâu tôi làm xong hết rồi, ngồi xuống đi "
Cô tiến đến chỗ bàn ăn sau đó ngồi xuống, mắt nhìn anh đang nấu ăn khoé miệng nở ra một nụ cười. Cuối cùng đồ ăn cũng xong, cậu mang ra ngoài bàn ăn
" Tôi tự nấu đấy, cậu nếm thử xem như nào "
Mộng Vân cũng không nói gì mà bảo anh ngồi xuống rồi cùng ăn, những món ăn này là anh tự làm nên cũng không có gì đẹp mắt lắm nhưng chắc sẽ rất ngon. Cô gắp lấy một miếng trứng cho lên miệng, Viễn Hàn thấy cô ăn thì cũng muốn gắp thử xem nhưng cô đã lấy cái đĩa đó và bảo cậu ăn món khác bởi cậu mà ăn món này thì chắc sẽ cảm thấy buồn vì khả năng nấu ăn của mình nên Mộng Vân không muốn cho cậu thử để tránh làm cậu buồn
Thấy cô không cho mình ăn cậu cũng có vẻ khó chịu, hỏi: "Này sao không cho tôi ăn". Cô im lặng gắt lấy miếng cá sau đó đưa cho cậu rồi nói:
"Anh ăn mấy món này còn em ăn trứng vì em không thích mấy món này"
Thật ra thì trứng là món duy nhất là cậu làm tệ nhất bởi mùi hương của trứng bay lên mũi Mộng Vân làm cô dễ dàng nhận diện được mùi vị cho nên tốt nhất là không để cậu ăn, thấy cô không cho ăn cậu cũng không còn cách nào nên chỉ đành ăn mấy món khác
"Mà này Mộng Vân"
"Có chuyện gì sao?" Cô trả lời
"Chúng ta bằng tuổi nhau cho nên xưng hô như bạn bè thôi, không cần xưng anh-em với tôi đâu"
Mộng Vân không có ý kiến gì nên cũng gật đầu, nhân lúc cô đang không chú ý cậu gắt luôn miếng trứng trong bát cô. Mộng Vân sững sờ rồi định lấy lại nhưng quá muộn
"Viễn Hàn, anh trả lại.....à nhầm....trả lại cho mình "
Viễn Hàn nhìn cô cau mày, lạnh giọng nói: "Vậy cho tôi miếng trong đĩa đi". Nghe vậy Mộng Vân cũng rất khó khăn không biết nên lựa chọn như nào, thấy cô không trả lời cậu cũng không hỏi nữa mà trực tiếp cho miếng trứng vì trong miệng
"Đừng có mà.....ăn"
Vừa cho vào miệng xong cậu trực tiếp đi chạy vào nhà tắm để nhả ra hương vị của món này thật kinh khủng vậy mà cô cứ ăn như bình thường vậy, cậu lau miệng sau đó đi ra nhìn thấy cô đang chờ mình
Để ý thấy trong bát Mộng Vân vẫn còn món trứng đấy không nói không rành, cậu bước tới lấy mấy miếng trứng bỏ đi. Thấy cậu bỏ đi như vậy cô liền ngăn cản:
" Sao cậu lại bỏ nó đi vậy, vẫn ăn được mà "
Viễn Hàn quay ra nhìn cô ánh sắc lạnh khiến cô cũng hơi sợ nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh bảo anh: "Để lại cho mình ăn, cậu ăn món khác đi", mặc kệ lời cô nói cậu vẫn bỏ chúng đi rồi quay qua rót nước cho cô
"Tôi biết cậu có ý tốt nhưng không cần phải làm như vậy. Điều cậu làm chỉ khiến tôi buồn hơn thôi"
Mộng Vân cúi mặt xuống, nhẹ giọng trả lời: "Mình xin lỗi, nhưng mình không muốn làm cậu buồn "
" Nếu còn có lần sau cậu còn giấu tôi như vậy thì tôi sẽ hơi buồn đó nên là có gì là phải nói. Mà ăn nhanh lên rồi tôi dẫn cậu đi ăn kem coi như bù lại cho cậu món lúc nãy"
Nghe đến đây tâm trạng Mộng Vân vui vẻ lên hẳn, cô cùng cậu ăn một lúc là xong, rồi thu dọn bát đũa trên bàn để mang đi rửa nhưng vẫn bị Viễn Hàn bảo ra chỗ khác. Cô bất lực chỉ đành đi lên trên phòng cậu thay đồ để còn đi ăn kem. Sau một hồi loay hoay một lúc thì cuối cùng cô cũng chọn xong quần áo để mặc
Viễn Hàn làm xong việc dưới bếp thì cũng đi lên thay đồ để đi, cậu gõ cửa, nói: "Mộng Vân cậu đang làm gì trong đó thì làm nhanh lên để tôi còn lấy đồ nào". Cánh cửa mở ra sau khi câu nói vừa kết thúc
Mộng Vân mặc một chiếc áo hai dây ngắn màu trắng bên ngoài mặc một chiếc áo gió mỏng màu xanh dương phối với quần ống rộng, mái tóc thì vẫn được cột gọn như mọi khi. Cô bước ra ngoài để cậu vào lấy đồ và trong lúc chờ cậu thay đồ, Mộng Vân đã đi xuống dưới nhà đợi
Vào trong phòng, Viễn Hàn lấy một chiếc áo phông xanh lá và một chiếc quần đen để mặc. Bước xuống cầu thang Mộng Vân bất ngờ trước vẻ đẹp của cậu dù đã ngắm nhìn vẻ đẹp này suốt nhưng lúc nào nhìn thấy cũng như lần đầu tiên thấy vậy
"Nào đi thôi, không lại muộn"
Cả hai đi cùng nhau đến một tiệm kem gần công viên, Viễn Hàn nhìn cô rồi hỏi: "Cậu ăn kem vị gì để tôi mua?", đứng suy nghĩ một lúc thì cô cũng chọn được vị cho mình: "Cho mình kem socola là được"
Viễn Hàn đi ra chỗ người bán và gọi đồ còn cô chỉ đứng nhìn cậu, cô lấy ra từ trong túi lấy tờ tiền 100 tệ, đây là tiền mà Viễn Hàn đã để vào trong túi của cô lúc cô đi thanh toán vào ngày cô lên bà. Mộng Vân đứng chờ một lúc thì Viễn Hàn cũng đã xong đi tới và đưa cho cô cây kem vị socola mà cô đã gọi, rồi ngồi xuống một cái ghế dài ngoài công viên
"Viễn Hàn à hôm nay làm phiền cậu rồi, xin lỗi nhé"
"Không phiền, lo mà ăn đi"
Mộng Vân nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu xong cũng không nói gì mà quay ra ăn kem của mình, ăn được một lúc thì kem cả hai cũng đã hết. Viễn Hàn cùng Mộng Vân đứng lên đi về, trên đường về ánh mắt Viễn Hàn không dời khỏi Mộng Vân trong ánh mắt của cậu tràn ngập một sự vui vẻ đến lạ thường
Về đến nhà thì đúng lúc cả hai gặp Hàn Danh với Hàn Linh vừa đi làm về, cô tiến đến lịch sự chào hỏi hai người họ. Hàn Danh nhìn sang nhà Mộng Vân, hỏi: "Tối nay em định ngủ ở đâu, ba mẹ em đi đâu đến mai mới về mà "
Viễn Hàn nghe vậy thì đứng lên trước, cậu nói: "Em bảo cậu ấy ở đây đêm nay cho nên sẽ không sao đâu", Mộng Vân đứng sau cũng cười ngượng vì không biết nên nói như thế nào, Hàn Linh nhìn thấy không khí lúc này có vẻ hơi ngột ngạt lên xin phép đưa Mộng Vân vào nhà trước. Vào nhà Mộng Vân vẫn quay lại nhìn nhưng bị Viễn Hàn phát hiện nên vội quay mặt đi
Hàn Linh dẫn cô lên phòng chị ấy ân cần hỏi han cô để bản thân cô bé không phải lo lắng, cô thay đồ xong nói: "Chị Hàn Linh, em xin lỗi", chị ấy nhẹ nhàng xoa đầu cô an ủi
"Sao phải xin lỗi, dù sao anh chị cũng coi em như em gái mà giúp đỡ nhau cũng là chuyện bình thường thôi. Không phải ngại nữa, chúng ta là người một nhà mà em"
Nghe vậy, Mộng Vân ôm lấy Hàn Linh cảm ơn chị bởi ngoài ba mẹ ra thì anh chị Lục cũng rất yêu quý cô cho nên cô luôn coi họ là người thân. Thấy cô bé ôm mình như vậy Hàn Linh cũng thấy ấm áp mà ôm lấy Mộng Vân
Còn bên ngoài thì Hàn Danh và Viễn Hàn đang tràn đầy sát khí như là sắp xảy ra một cuộc chiến tới nơi rồi, dù biết là em trai có ý tốt nhưng cũng không nên để một cô gái ở nhà mình điều đó sẽ bị mấy cái camera chạy bằng cơm nói thành chuyện khác, Hàn Danh bất lực không biết nói gì
" Anh cả, em xin lỗi đáng ra em nên hỏi anh chị vấn đề này mong anh tha lỗi cho em"
Hàn Danh không nói gì đưa tay lên xoa đầu cậu rồi nói: "Lần sau chú ý không sẽ gây ra hiểu lầm đấy, rõ chưa", nói rồi anh bước vào trong nhà còn Viễn Hàn đi theo sau
"Anh cả, anh ăn tối không? ". Hàn Linh bước từ cầu thang xuống, nhìn thấy biểu cảm của Viễn Hàn thì cô cũng hiểu được phần nào. Hàn Danh kêu đứa em lên phòng ngủ trước còn mình ăn tối xong sẽ ngủ
"Không phải lo lắng đâu Viễn Hàn à, Mộng Vân sẽ ngủ với chị còn phòng em cứ ngủ ở đi "
"Vâng"
Nói rồi cậu đi lên trên phòng mình, còn hai anh chị ở dưới nhà nhận đồ rồi ngồi xuống ăn
"Hàn Linh, em có nghĩ thằng bé đang có tình cảm gì với Mộng Vân không?" Hàn Danh hỏi vì có vẻ như anh thấy có điều gì đó xảy ra trong mối quan hệ của hai đứa nhỏ. Hàn Linh suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Em không biết chắc về điều đó, chúng ta cũng đâu thể hiểu được điều đó. Nhưng nếu Viễn Hàn có tình cảm với Mộng Vân thì cũng không sao hết, em không có ý kiến gì"
Anh nghe đến đây cũng chỉ biết bật cười, bởi cả Hàn Danh và Hàn Linh đều rất thích Mộng Vân. Để con bé làm em dâu cũng không phải ý tồi và hơn nữa gia đình con bé cũng đã giúp hai người rất nhiều trong thời gian sinh sống ở đây nên nếu được thì sẽ quá tốt rồi ( đỡ phải lo thằng em ế) nói chuyện một hồi thì cả hai cũng ăn xong rồi đi lên trên phòng tắm rửa rồi đi ngủ
Bên trong phòng Viễn Hàn cậu đang cắm đầu bài tập nhưng lại không tập trung được bởi cậu đang không thể hiểu nổi cảm xúc của chính mình như thế nào nữa, nó thật phức tạp. Càng nghĩ càng đau đầu, bỗng có tiếng chuông điện thoại làm cậu không thoát khỏi những cái suy nghĩ đang ở trong đầu kia