Thanh Xuân Của Tớ Chính Là Cậu

Chương 43: Thật quá đáng




Sự náo nhiệt vang rộng khắp căn phòng lộng lẫy. Tiếng hát hò của An Đoàn làm mọi người sửng sốt ôm chặt tai mình lại. Yên Á vội đứng lên tắt mic đi, bầu không khí bỗng ngưng lại. An Đoàn chớp chớp vài cái rồi quay lại nhìn mọi thứ.

“Sư huynh, anh làm sao thế.”

Yên Á bất lực chỉ tay vào biểu cảm mọi người ai lấy cũng ôm chặt tay mình lại.

“Giọng hát của em hơi…”

Tống Y Y cười trừ rồi kéo tay An Đoàn xuống. Ánh mắt đầy khó xử.

“Anh…anh đừng lên đó nữa mà ở lại đây đi.”

Tiểu Mễ nhìn qua bên Ngụy Thành, mặt anh đã đỏ ửng lên vì say, đầu óc cũng quay cuồng. Học Đông vẫn tiếp tục đưa từng ly rượu đến.

“Đội trưởng, tôi thật sự rất ngưỡng mộ anh, nào chúng ta cùng cạn ly.”

Bữa tiệc đã diễn ra đến canh 2, Mễ Mễ nhìn xung quay ngoài tiếng nhạc xập xình thì ai lấy đều gục xuống. Ngụy Thành loạng choạng dựa vài vai cô, đầu anh khẽ lay chuyển gần về phía xương quay xanh. Anh bỗng khóc nấc lên.

“Mễ Mễ, sao lúc đó em lại không đến tiễn anh.”



Mễ Mễ sững người, anh đấy đang nói hì thế. Ngụy Thành ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của Mễ Mễ, đầu anh dụi dụi vài người cô, giọng nói nhẹ nhàng, mặt đỏ ứng lên. Nhưng lại vướng bỉnh muốn Mễ Mễ bế mình. Tiểu Mễ khó tin, nhưng nhìn vào tình hình ai lấy cũng say xỉn cô bất lực.

“Cố Ngụy Thành, anh mà còn làm thế về nhà em cho anh biết tay.”

Các thành viên lững thững bước ra khỏi quán lẩu. Taxi cũng đến, Mễ Mễ chào mọi người rồi đưa Ngụy Thành về trước. Học Đông bật cười.

“Đội trưởng đúng là yếu đuối.”

Yên Á đỡ Học Đông bất lực, cả người cậu ta giẫy giụa như một con sâu vậy. Trên đường đến kí túc xá, Học Đông liên miệng trách móc học trưởng.

“Sư huynh, sao anh không quan tâm đến em nhue An Đoàn vậy hả, cậu ta rõ ràng là có bạn gái mà.”

Yên Á đứng lại, trên lưng vẫn còn cõng Học Đông. Anh khẽ nhếch mép cười, ánh mắt dịu hiền hỏi.

“Sao em lại nghĩ như vậy.”

Học Đông khóc lên, giọng nói cũng mang đầy uất ức. Yên Á bình tĩnh lắng nghe từng câu nói của Học Đông, phòng kí túc xá đã hiện lên trước mặt. Anh khẽ đặt Học Đông xuống một cách nhẹ nhàng, đặt cậu dựa vào cây cột.

Sư huynh rời đi vào trong, gõ cửa phòng Học Đông gọi các bạn cùng khoa ra. Trong lúc các bạn đưa đàn em vào bên trong, Yên Á cười nhẹ rồi rời đi.

“Coi như tấm lòng của em anh đã hiểu haha.”

Mễ Mễ đỡ Ngụy Thành vào bên trong, cả người cô mệt đến rã rời. Người anh ấy cao hơn cô đến nửa người, cân nặng còn hơn gấp hai. Tiểu Mễ thở dài, nằm bên chiếc ghế dài.

“Đúng là tội nghiệp cho cái thân yếu ớt của mình mà.”

Mễ Mễ tính vào trong phòng nhưng bàn tay Ngụy Thành kéo người cô lại, dựa vào đôi vai nhỏ của cô.

“Đừng đi mà, đừng đi mà.”

Mễ Mễ đỏ ửng mặt lên, bàn tay đang chạm vào eo cô, hơi thở của anh được cô cảm nhận một cách rõ ràng.



Hai người nằm như thế đến gần sáng, Ngụy Thành nhức đầu ngồi dậy. Cảm thấy bàn tay ấm hơn mọi lần, anh giật mình quay sang thấy Mễ Mễ đang nằm cuộn tròn lại ngủ ngon lành. Anh bật cười ngắm nhìn cô.

“Hóa ra con mèo nhỏ đêm qua đá mình mấy cái là cô ấy.”

Ánh mắt ngắm nhìn khuôn mặt Mễ Mễ không rời, những tia sáng xuyên qua chiếu vào Mễ Mễ. Cố Ngụy Thành đưa tay ra che chắn cho cô.

“Ngủ ngon thật đấy.”

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Mễ Mễ lăn qua lấy điện thoại. Đôi mắt vẫn không chịu mở nhìn mọi thứ.

“Alo…ai thế ạ.”

Một giọng hét từ đầu dây bên kia.

"Lê Tiểu Mễ cậu mau đến trường đi, sắp muộn học rồi.’

Mễ Mễ nhìn vài đồng hồ điện thoại đã 8h kém 10 rồi. Cô ngồi bật dậy vẻ mặt đầy hốt hoảng.

“Chết mình rồi, aaa tháng đầu tiên bị ngồi sổ e là.”

Mễ Mễ có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm vào người mình. Cô quay sang, vẻ mặt liền hốt hoảng, một độ mắt ngắm nhìn Mễ Mễ Mễ chằm chằm. Ánh mắt dịu hiền đang đưa tay che nắng cho cô.

“Cố…Ngụy…Thành anh làm gì ở đây.”

Ngụy Thành khẽ cười ngồi thẳng dậy.

“Không phải em sắp muộn học rồi sao.”

Mễ Mễ giật mình nhảy xuống không bận tâm đến anh nữa mà mau chóng thay đồ đi ra ngoài. Một chiếc dép chưa được đi gọn gàng.

“Aaaaa sao Cố Ngụy Thành không gọi mình dậy chứ. Chắc chắn đây là cố ý.”

Mễ Mễ vừa nhìn đồng hồ vừa chạy đến trường. Y Y bên trong giảng đường mặt đầy sốt ruột nhìn vài đồng hồ từng giây từng phút trôi qua.

“Lê Tiểu Mễ cậu mau lên đi.”

Tiếng bước chân bên ngoài làm Y Y đứng tim lại, ánh mắt ngắm chặt vào cửa chính. Tiếng dầy cai gót “lạch cạch” càng ngày càng lớn.

“Cả lớp đứng dậy.”

Vừa lúc điểm danh, một giọng nói từ bên ngoài vọng lại vào bên trong.

“Thưa cô, do thầy Lê nhờ em chút việc lên đã đến muộn.”

Giáo sư cười nhẹ, ánh mắt từ tốn nói:

“Mới muộn 2 phút vài trong đi em.”

Y Y sững người đúng là lợi hại có thể qua mặt được giáo sư Trình.