Thanh Xuân Của Tớ Chính Là Cậu

Chương 37: Cùng nhau chiến thắng




Giữa bầu không khí vui vẻ ấy, phía xa có một ánh mắt đầy ghen tị từ bóng cây. Bóng người u ám quay đi, một nụ cười quỷ dị từ khuôn mặt quen thuộc.

“Ngày mai tôi sẽ làm cậu thêm nhục nhã.”

Sự náo nhiệt tại sân vận động, Y Y ngồi ngay đầu, tiếng xì xào của mấy bạn sinh viên bên trường AC.

“Đại thần chắc chắn là thắng rồi.”

“Đúng thế, anh ấy còn đẹp trai nữa.”

Y Y ngồi bên dưới cố nhẫn nhịn, cô chỉ biết chửi thầm. Trọng tài thổi còi trận đấu bắt đầu, Ngụy Thành là đội trưởng đi đầu, bên kia cũng thế. Dần bước đến gần, anh cười mỉm, vẻ mặt như đã biết trước. Nhất Trạch lướt qua người Ngụy Thành không thấy sự bất ngờ của anh trong lòng liền trống rỗng.

“Sao nó không thấy sợ sệt.”

Trái lại, An Đoàn vừa thấy anh mặt mày liền tái đi, chân tay cũng run run lên. Tiếng la hét của đám sinh viên nữ khi thấy đại thần, tiếng hò hét vang lên.

“Đại thần…đại thần.”

Trọng tài thổi còi, trận đấu bắt đầu, ánh mắt chế giễu của Nhất Trạch hiện lên. Bầu không khí đầy căng thẳng hai bên không ai nhường ai. Tiếng cổ vũ hò hét của trường AC áp đảo cả đội Ngụy Thành. Anh khiên định nhìn đồng đội.



“Làm theo kế hoạch, chúng ta có thể làm được.”

Đội AC không có sự đoàn kết chỉ để một mình Nhất Trạch ghi bàn, mọi người muốn nhận được bóng nhưng đều bị hắn cho ra một bên. Ánh mắt khinh thường nhìn thành viên.

“Im.”

Trận đấu dần đảo ngược, lợi thế dần đến tay Ngụy Thành, An Đoàn nhớ lại những lời nói của đội trưởng trước khi thi đấu.

“Sự đoàn kết sẽ chiến thắng tất cả.”

Quả nhiên là vậy, nhìn nội bộ lục đục của đội hắn đã thấy là không ưa rồi. Tiếng la hét trên sân bóng nặng lại, bầu không khí đầy căng thẳng.

“20-19 đội ASJ hơn 2 quả.”

Nhất Trạch tái mặt đi quay sang nhìn thành viên của đội mình. Mặt anh ta tối lại, ánh mắt tràn đầy tức giận. Trọng tài tuyên bố nghỉ giải lao, An Đoàn hớn hở nhìn Ngụy Thành.

“Cậu thật sự quá lợi hại.”

Tiếng cười lớn ấy vang vẳng bên tai Nhất Trạch, anh ta trong lòng đầy ghen tị, những tiếng cười ấy như là lời chế giễu đến chính bản thân hắn.

Trong phòng chờ, một thành viên đội đưa ra ý kiến.

“Sao chúng ta không thể đoàn kết, bên kia họ đoàn kết với nhau mới thắng được chúng ta đấy thôi.”

Nhất Trạch ngẫm lại, bản thân dường như chỉ ném bóng vào rổ trong khi đồng đội lại không có vị tria đó. Anh ta thở dài đành hạ thấp cái tôi xuống.

“Chúng ta làm như vậy đi, nếu không thắng thì đội này coi như bỏ.”

Hiệp 2 bắt đầu, sự vui mừng ấy lan rộng ra, Y Y cũng cảm thấy vui tiếng xì xào kia cũng không còn.



“Đúng là không suy nghĩ tương lai.”

Thế cục dần cân bằng, sự tiến bộ sau vài năm của Nhất Trạch làm Ngụy Thành bất ngờ. Hắn tiến lại khiêu khích anh.

“Trận khó này do bố cậu sắp xếp đấy, thắng trận này đội các cậu sẽ hủy bỏ haha.”

Ngụy Thành lướt qua ném lên quả 3 điểm, nhưng những lời nói của anh ta làm tay trượt nhẹ làm quả bóng không vào lưới. Yên Á nhìn vẻ mặt không vui của Ngụy Thành trong lòng đầy lo lắng.

“Phải bình tĩnh, chơi để vui không phải để tranh dành.”

Ngụy Thành cười nhẹ, hàng ghế trống kia thiếu bóng dáng của Tiểu Mễ. Cách không xa, trong khán đài, trận đấu cũng bắt đầu diễn ra chỉ còn 2 trận nữa cô phải gặp Jsa. Một tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Cậu có thể qua đây không, Ngụy Thành đang mất bình tĩnh.”

Tiểu Mễ sững người, anh ấy đâu có như vậy. Cô liền đứng dậy muốn rời đi, thầy Lưu lo lắng.

“Em chỉ có 30 phút mau quay lại nhanh đấy.”

Tiểu Mễ gật đầu chạy ra ngoài, tiếng mở cửa đã gây sự chú ý đến Jsa. Tiểu Mễ nhanh chân chạy đến sân bóng. Cánh cửa mở ra, từ phía xa, cô hét lớn lên.

“Cố Ngụy Thành anh đừng quên lời hứa với em.”

Ngụy Thành giật mình, không phải là cô ấy còn chuẩn bị thi đâu sao. Anh nhìn vào bảng điểm chỉ còn thua hai quả và còn 5 phút cuối. Nhìn thành viên đội đã thấm đẫm mồ hôi. Anh nhắm mắt lại lấy lại bình tĩnh. Khoảng cách ba điểm này có thể làm lại được không.

Bầu không khí trong căn phòng im lặng lại, Tiểu Mễ chấp tay lại cầu nguyện. Cú nhảy của anh đưa bóng lên, ánh mắt mọi người hướng theo, từng người nhảy lên ngăn cản. Tiếng còi kết thúc.

“30-27”

Tiếng cười vỡ òa vang lên, Tiểu Mễ vui mừng chạy đến ôm trầm lấy anh. Y Y bật khóc, cuộc đấu này thật là quá sức mà. Nhất Trạch đứng hình, bản thân đã cố tập luyện ba năm chỉ chờ khoảng khắc này nhưng vẫn thua, tại sao, tại sao. Ngụy Thành tiến lại vỗ nhẹ vào vai anh ta an ủi.

“Chơi bóng rổ không phải là tranh đấu mà là để thỏa sức đam mê.”

Tiểu Mễ nhìn đồng hồ, chỉ còn 10 phút nữa, cô nhanh chóng rời sân đấu đến khán đài. Nhìn bóng lưng của cô rời đi, Ngụy Thành cười mỉm.

“Anh sẽ chờ em chiến thắng.”

Trong tài hét lớn.

“Thí sinh Lê Tiểu Mễ mời lên sân.”

Thầy Lưu mặt mày tái đi, Nhã Nhi bên cạnh thêm dầu vào lửa.

“Chắc là sợ quá lên bỏ đi đây mà.”

Một giọng nói dõng dạc vang lên.

“Xin thứ nỗi vì đến muộn.”

Ánh mắt trầm trồ nhìn về phía Tiểu Mễ, thân hình nhỏ bé ấy là thí sinh đấu với Jsa sao. Sự lo lắng của thầy Lưu lộ rõ trên mặt, tỉ lệ thắng thật sự rất thấp.