Thanh Xuân Của Ai Chưa Từng Hối Tiếc?

Chương 3




Suốt cả tiết học hôm ấy, Trần An Hy không ngừng suy nghĩ.Tại sao cậu lại học ở đại học A, rõ ràng khi đến hạn chót nộp giấy nguyện vọng thi đại học cô có liếc trộm thấy Lưu Hạo Nhiên viết là đại học P cơ mà? Tại sao đã học gần kết thúc một kì rồi giờ cô mới gặp anh? Tại sao cô chưa từng nghe ai nhắc tới tên Lưu Hạo Nhiên với cô? Anh đẹp trai, tài năng như vậy đáng lẽ phải có tiếng chứ? Bao nhiêu câu hỏi tại sao cứ không ngừng hiện lên trong suy nghĩ cô, sự thắc mắc ấy nó thể hiện cả lên khuôn mặt. Nhận ra điều ấy, Diệp Diệp Anh ngồi cạnh cô liền cúi xuống khẽ gõ tay lên mặt bàn. Trần An Hy bừng tỉnh, nhìn sang, Diệp Diệp Anh khẽ hỏi “ Cậu vừa gặp chuyện gì sao? “ Trần An Hy nhìn nét mặt lo lắng của cô bạn mình, liền nói “ Không có gì. “ Khuôn mặt Diệp Diệp Anh càng cau có hơn “ Nói dối, rõ ràng là cậu đã gặp chuyện gì đó. Cậu không giấu được mình đâu! “ 

Đúng vậy, Trần An Hy dù có bao nhiêu cái bộ mặt lạnh lùng, bình tĩnh ấy cũng không thể che dấu được điều gì qua Diệp Diệp Anh. Bởi, họ đã quá hiểu nhau. “ Mình gặp Lưu Hạo Nhiên trên đường tới đây. “ Diệp Diệp Anh nghe vậy, đáng lẽ cô phải bất ngờ, vậy mà không. Cô chẳng hề bất ngờ một chút nào cả, chỉ hỏi “ Sau đó thì sao? “ 

“ Không có sau đó nữa, cậu ấy có mời mình cafe nhưng mình từ chối. “ Cô bắt đầu thấy lạ khi nhận ra Diệp Diệp Anh không hề ngạc nhiên. Cô liền giữ khuôn mặt bình tĩnh ấy, trầm lặng hỏi “ Cậu biết Lưu Hạo Nhiên học ở đây đúng không? “

Diệp Diệp Anh như bị nắm thóp, cô im lặng chỉ gật đầu. Tại sao biết lại không nói với cô? Trần An Hy có vẻ giận. 

Diệp Diệp Anh liền giải thích “ Trần An Hy, mình không hề cố tình giấu cậu đâu, chỉ là mình lo cho cậu... “ Trần An Hy liền quay lại, mắt nhìn thẳng vào Diệp Diệp Anh kiên định nói “ Mình biết rồi, cậu đừng giải thích. “

Quả thật, Trần An Hy biết. Cô luôn tinh tế, để ý đến những chi tiết nhỏ nhất. Vì vậy không khó để nhận ra Diệp Diệp Anh có vẻ thật sự rất trăn trở, cô thân với Trần An Hy lâu như vậy, từ cấp ba đến tận bây giờ, vậy nên quả thật rất lo cho cô sẽ lại biến thành một Trần An Hy hoàn toàn khác nên mới giấu. Cô giận chính là đang tự giận bản thân mình đã để cho Diệp Diệp Anh phải lo lắng cho mình đến như vậy.

Hết tiết, cô kêu Diệp Diệp Anh về trước, đừng đợi cô. Dù Diệp Anh không chịu nhưng cô vẫn ép về. Còn mình, thì lấy tai nghe ra đeo vào, bật đại một bài lên. Trần An Hy chìm vào lời nhạc, mải suy nghĩ. Chợt những ký ức của thời trung học lại hiện về trong suy nghĩ của cô. Trần An Hy nhớ về lần đầu gặp Lưu Hạo Nhiên. Đó là vào ngày cô biết mình trúng tuyển vào trường Trung Học Phổ Thông X, liền đến đây coi mình xếp thứ hạng vị thứ bao nhiêu, học lớp nào. “ Lưu Hạo Nhiên? “ - cô lẩm bẩm trong miệng mà không ngờ rằng lại có người nghe được cô nói. Cậu con trai ấy, hơi gầy và thấp nhưng trông vẫn ưu tú, quay mặt lại hơi nghiêng đầu hỏi cô “ Chúng ta quen nhau sao? “

Trần An Hy khá bất ngờ vì câu hỏi đó, nhưng vẫn bình tĩnh và lắc đầu. “ Vậy sao cậu nhắc đến tên mình vậy? “ Trần An Hy lại bất ngờ lần nữa, hỏi “ Cậu là Lưu Hạo Nhiên? “ Chàng trai trả lời ngay “ Đúng vậy là mình! “ 

“ Tớ chỉ đang nghĩ rằng cậu đứng nhất bảng đợt tuyển sinh thật tuyệt, nên chỉ vô tình đọc tên cậu để ghi nhớ coi như là một đối thủ nặng ký. “ Anh bật cười “ Ồ vậy sao? Mình cũng chẳng giỏi giang đến mức để trở thành đối thủ ai đâu. “ Lưu Hạo Nhiên cười thật đẹp, khoé mặt anh cong lên. Trần An Hy nghĩ thầm “ Cậu này đứng nhất bảng nhưng không hề kiêu ngạo mà thậm chí còn rất khiêm tốn. Và đặc biệt là cậu ấy cười thật đẹp... “ Đó là lần đầu tiên cô gặp anh ấy. Dù mới gặp nhau lần đầu, nhưng cái tên Lưu Hạo Nhiên đã khiến cô phải ngưỡng mộ