Thanh Xuân Bỏ Lỡ

Chương 88




Linh Anh cười, gật đầu thay cho câu trả lời đồng ý. Hai người đó ngồi nói chuyện đến mãi 11h mới dứt. Lâu rồi không gặp, có quá trời chuyện để kể, để nói với nhau mà lại. Tắt máy sau cuộc trò chuyện với Hoa Vân, Linh Anh đi ngủ luôn. Nay không hẳn là mệt mỏi về thân xác lẫn tinh thần cho lắm. Cô ngủ khá ngon trong buổi tối hôm nay.

Một tuần nữa trôi qua với mọi thứ không có gì đặc sắc cho lắm. Công việc, cuộc sống đều theo một vòng tuần hoàn không đổi, chỉ có một số sự cố xảy ra mà thôi. Ngày cuối ở bên Anh trước khi về nước, cô đi chơi đi ăn uống ở một số địa điểm ruột của cô. Cảm giác được thư giãn thật thoải mái, êm đềm, không bị vùi đầu vào công việc nữa rồi.

Sắp xếp hành lí rồi đặt máy bay về nước nữa là xong. Sáng mai cô bay luôn, giờ ngủ bù sức để sáng mai còn bay sớm chứ. Thế là cô đặt lưng nằm ngủ từ 12h trưa đến 10h tối luôn. Dậy trước giờ bay 1-2 tiếng để ăn sáng rồi còn làm thủ tục giấy tờ. Cô ra sân bay lúc 11h30, làm giấy tờ xong mất 30p. Cô ngồi đợi đến giờ bay nữa thôi, lần này về thì có cả thư ký về cùng. Chưa biết ý định đòi theo cô về để làm gì nhưng nhìn cái mặt này là có biến rồi. Vui như hoa thế kia là hiểu có ý đồ gì đây. Cô nay lại để tâm mấy cái ý thế nhỉ. Mục đích lần này về chả có gì lớn lao cho lắm, chỉ về thăm gia đình với ra mắt nhà bạn trai. Cô thư ký nói vậy khi Linh Anh hỏi.

Cô cũng không thắc mắc gì thêm, mỗi người một tâm trạng một trạng thái lúc này. Đến giờ bay thì lên máy bay thôi, cô chọn ghế hạng thương gia nên khá rộng rãi thoải mái. Trời lúc này còn tối lắm, lên máy bay cái cô có thể ngủ được luôn nhưng vẫn phải nghe hướng dẫn cứu hộ cứu nạn phòng trường hợp xấu. Xong xuôi cô nhắm mắt ngủ ngay và luôn không nghĩ ngợi gì nhiều. Cô thư ký bên cạnh cũng thế. Hai người ngủ một giấc dài từ lúc lên máy bay đến gần 9h sáng mới tỉnh. Ngủ dậy mà giờ người tê liệt toàn thân, ôi đau nhức quá đi mất. Ngó sang bên cạnh thấy thư ký vẫn ngủ say thì thôi, im lặng cho người ta ngủ cái đã.

Cô gọi tiếp viên lấy ít đồ ăn đồ uống, còn vài tiếng nữa thôi là đặt chân đến đất mẹ rồi. Cô có chút háo hứng, vui vẻ. Lần này về cô không báo mọi người một tiếng cứ thế mà về thôi à. Ăn xong thì nghỉ chút, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, chán thì lấy tạp chí hay điện thoại ngồi đọc truyện. Trước khi lên máy bay, Linh Anh đã copy về máy một loạt các chương truyện đang đọc dở về máy, phòng khi lên máy bay không có sóng thì còn có cái đọc. Copy nhiều lắm, tha hồ đọc nhưng khổ mỗi cái lúc copy về xong là lag máy luôn, một lúc sau mới khởi động lại được. Vừa đọc vừa cười thầm một hồi lâu, ai nhìn vào có khi nghĩ cô có vấn đề về thần kinh không chừng.

Đọc xong đống truyện đã lưu về máy, cô nhận ra là còn khoảng 2 tiếng nữa lận. Quá trình bay đi bay lại cũng mệt người lắm chứ không đùa. Muốn ngủ thêm giấc nữa lắm mà cơ thể không ngủ được, ngồi chờ mòn mỏi 2 tiếng nữa. Ai có việc cho cô làm giết thời gian đây.

Tuấn Duy kết thúc một tuần công tác ở Anh. Xong việc cái là anh xả hơi 2-3 hôm, cùng chuyến bay về với cô nhưng khác chỗ ngồi. Đúng kiểu xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Họ cách nhau có mấy hàng ghế thôi nhưng không hề biết. Lúc xuống máy bay anh đi nhanh hơn cô thì làm sao mà biết được. Vừa xuống sân bay cái có người đến đón anh ngay lập tức. Xe chạy về căn nhà anh đang sinh sống và làm việc. Ở riêng cũng kha khá lâu rồi, hơi cô đơn buồn bã nhưng anh quen rồi.

Sống trong một căn nhà rộng rãi như này, thiếu vắng bóng người khá lâu rồi chứ. Đôi lúc nhà anh còn là nơi cư ngụ cho con bé nào đó lỡ đi chơi khuya quá đà hay cãi nhau với bố mẹ thì sang đây ở ké mấy hôm. Người đang được nói đến không ai khác là em gái anh – Ly Ngọc. Cô bé nhỏ nhắn năm nào giờ đây đã là một thiếu nữ rồi đó. Nhan sắc hay gia thế thì khỏi phải bàn tới, cái chính là con bé nó nghịch không từ nào diễn tả được. Ở trường có thể ngoan ngoãn nghe lời nhưng ra khỏi trường một cái là khác liền. Bằng những ngôn từ nói ra thì cô đã khiến biết bao người chịu thua khi đấu khẩu với cô. Nói ra câu nào là gây ức chế câu ý, phát ngôn toàn câu mà nó ối giồi ôi.

Con gái nó dịu dàng, thùy mị, nết na nhưng không. Con gái nhà này là khác biệt rõ riệt luôn. Không biết bao lần bố mẹ hay anh phải đi giải quyết một mớ sự việc do con gái, em gái gây ra. Đâm nhiều lần, anh phát điên với con bé, cấm túc hẳn 1 tháng trừ những lần đi học ra, còn lại ở nhà.